Hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Dung Thời dậy chuẩn bị bữa sáng.

Vừa bưng lên bàn, Tống Du và Tần Lạc cứ như ngửi thấy, gõ cửa đặc biệt đúng giờ.

"Hôm qua bận rộn tới lúc nào?" Tống Du ngáp một cái, ngồi xuống bàn ăn.

"Khoảng hai giờ." Dung Thời ngồi đối diện cậu, cầm quả trứng luộc lên bóc vỏ: "Lát nữa anh đi đón Miên Miên, em có đi không?"

Tống Du uống một ngụm cháo gạo lứt đen, nhíu mày vì nóng, bèn lấy thìa khuấy đều.

"Đi chứ, lâu rồi không gặp bé Thỏ Thỏ, tôi có chuẩn bị quà."

Một sọt thú bông Thỏ Thỏ, R10 bản thiết kế riêng.

Dung Thời đưa quả trứng đã bóc vỏ cho cậu: "Chị dâu nhỏ thật xứng với chức vụ."

Tống Du không nhận mà há mồm cắn một nửa: "Cậu em vợ đáng yêu hơn bà xã nhiều."

Dung Thời thuận tay bỏ nửa còn lại vào miệng mình.

"Nói bậy, rõ ràng là chú em."

Tần Lạc cố gắng vùi đầu xuống, giả vờ không tồn tại.

Sáng sớm đã bị thồn cơm chó.

Cậu cũng muốn tìm vợ để cãi nhau hu hu hu...

Nửa tiếng sau, một chiếc xe bay màu đen dừng trước cổng nhà Thiên Phàm.

Dung Thời bước xuống thì trông thấy đôi mắt mong chờ của Miên Miên qua cánh cửa sắt.

"Anh!" Mắt sáng lên, cậu bé nhảy từ bậc thang xuống.

Dung Thời giật mình, sải bước qua ngưỡng cửa, khom lưng tiếp bánh bao vọt tới.

"Lấy đâu ra sức mà dám nhảy cầu thang vậy?"

Tốc độ trưởng thành của bánh bao nhỏ thật đáng kinh ngạc, một tháng không gặp cao lên bao nhiêu.

Miên Miên: "Em đã quật ngã được con thỏ.... khụ khụ..."

Quá vội vã chứng minh bản thân, bất cẩn sặc nước miếng.

Dung Thời vỗ nhẹ lưng cậu bé, nhíu mày: "Nói chậm thôi."

Khuôn mặt nhỏ của Miên Miên đỏ bừng vì ho, cậu bé lo lắng nhìn ông anh nhà mình: "Anh, anh không bị thương chứ?"

Dung Thời bế cậu bé lên, mặt vô cảm sửa lại: "Ừ, gọi anh hai."

Miên Miên: "..."

Tống Du đợi xe dừng hẳn mới bước xuống: "..."

Có bao nhiêu chấp nhất với xưng hô "anh hai" này vậy?

Cậu thảnh thơi bước lên bậc thang, lại bị một bánh bao hung dữ chặn trước cửa.

Coca khoanh tay, nhăn cặp lông mày nhỏ, hầm hừ trừng mắt.

Tống Du xỏ tay vào túi, nhàn nhã đối diện cậu bé: "Có gì bất mãn?"

Coca chỉ bóng dáng Dung Thời rồi lại chỉ chỉ cậu, đặc biệt tức giận: "Anh có thể học theo anh hai Miên Miên hay không? Lần nào cũng đến muộn, chẳng chịu ôm em, chẳng chịu quan tâm em!"

"Nhưng anh có tới thăm nhóc đâu." Tống Du cười nhạt, vòng qua cậu bé đi vào bên trong: "Nhờ chút."

Coca phồng thành con cá nóc, giang hai tay cánh tay ra: "Không cho đi!"

Dung Thời bước vào phòng khách thì nghe thấy tiếng ồn ào, bèn quay đầu lại, Tống Du tủm tỉm đi trước, bánh bao sữa thở phì phì, hùng hổ đuổi theo sau.

Tống Du chân dài bước một bước, bánh bao sữa phải chạy đến mười bước.

Dung Thời: "..."

Đúng là "Em họ".

Tống Du đến gần, Miên Miên cung kính: "Em chào anh Du."

Cậu nhóc thực sự lễ phép với Bé Mèo.

Dung Thời mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không khoẻ, nhưng hắn chưa nghĩ ra, em trai trong lòng đã bị cướp mất.

"Bé thỏ sữa, mềm quá đi." Nhân lúc Dung Thời mất cảnh giác, Tống Du đoạt lấy Miên Miên hệt như rút củ cải rồi thơm chụt lên đôi má bầu bĩnh.

"Bé Mèo Tống."

Nghe thấy giọng điệu buồn bực của Dung Thời, Tống Du ngẩng đầu thì đối diện gương mặt lạnh như băng.

Cậu chẳng chút sợ hãi cười hỏi: "Sao nào, không cho thơm em trai hả?"

Dứt lời lại thơm chụt một phát lên má bên kia.

Dung Thời cau mày, mặt đen sì, ra tay nhanh như chớp, đoạt lại em trai.

Tống Du che chở bánh bao lui về một bước, đồng thời nhấc chân chắn tay hắn.

Giằng co qua lại, hai người chơi đùa đánh nhau vòng quanh phòng khách.

Miên Miên bị thơm đến đầu óc choáng váng, đỉnh đầu bốc khói, lại sợ bị văng ra ngoài nên cứng đờ người chẳng dám động đậy.

"Vui quá, em cũng muốn chơi!" Đôi mắt Coca sáng lên, cậu bé hấp tấp giậm chân, nhào tới, ôm chặt đùi Dung Thời đung đưa qua lại.

Có thêm vật trang sức trên chân, sức chiến đấu của Dung Thời giảm xuống 99%, Tống Du bắt được sơ hở lập tức tiến công dồn dập.

Hắn nghiêng người tránh né rồi vớt học trò ngốc lên kẹp vào khuỷu tay.

"Không được kẹp em!"

Coca đá chân kháng nghị, nhưng nửa ngày chẳng ai đáp lại.

Mắt bỗng thoáng thấy thứ gì đó màu xanh lam chui ra từ cổ tay áo Dung Thời, Coca định thần nhìn kỹ, một chiếc gậy trêu mèo run rẩy vươn tới ngay trước mặt.

Coca: "..."

Trên áo anh trai Miên Miên có cọng cỏ dài?

Tránh bị ba đá bay lần nữa, 01 nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại.

【Chỉ cần soi một chút thôi, không đau tí nào cả, hắc hắc hắc... chết tiệt!】

Coca túm lấy chiếc gậy trêu mèo kéo ra, phẩy lung tung vài cái rồi ném đi.

【Không hổ danh là ba, cực kỳ cảnh giác, nhiệm vụ rà quét mống mắt thất bại! Q^Q】

Dung Thời: "..."

Vô tích sự.

【Hu hu hu...】

Bỗng tiếng ho khan vang lên.

Hai người nhìn về phía cầu thang.

Thiên Phàm mặc đồ ở nhà đi xuống, ánh mắt khiển trách đảo qua hai người, giọng lành lạnh: "Muốn quậy phá thì ra ngoài, đừng có đẩy ngã hai bé con nhà tôi."

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

Một lát sau mọi người ngồi cả trong phòng khách, Dung Thời nhân cơ hội hỏi: "Giáo sư Tần không có nhà ạ?"

Thiên Phàm đặt Miên Miên trên đùi, bóc quả cam cho cậu bé ăn: "Gần đây ông ấy bận rộn với vài hạng mục, cuối tuần nào cũng tăng ca."

Dung Thời: "Cũng là nghiên cứu liên quan tới chất dẫn dụ của Omega sao?"

Thiên Phàm: "Đúng vậy, đó là sự kiện duy nhất ông ấy làm cả đời này."

Nhân lúc uống nước, Dung Thời và Tống Du liếc nhau.

Tống Du đặt cốc xuống, hỏi tiếp: "Giáo sư Tần chưa từng nghiên cứu thứ khác ư? Em nhớ lúc đọc tài liệu có thấy ông ấy từng công tác ở V99."

"V99 à?" Thiên Phàm dừng tay, ngẫm nghĩ, không chắc lắm: "Thường xuyên có phòng thí nghiệm mời ông ấy đi chỉ đạo, toàn là ngắn hạn."

Nói tới đây, Thiên Phàm cười: "Chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm nhưng chưa từng tách ra quá lâu, thời điểm lâu nhất chừng một tháng."

Tống Du định hỏi tiếp, Dung Thời ngăn cản.

Tình cảm giữa thầy Thiên và giáo sư Tần rất tốt đẹp, không thể nghi ngờ.

Chiếu theo tình huống kiếp trước, có một số việc nhất định thầy Thiên không biết, hoặc biết cũng chưa chắc đã nói. Bây giờ tùy tiện biểu lộ sự nghi ngờ giáo sư Tần, thì dù có điều tra được hay không, vẫn sẽ làm thầy Thiên khó xử.

Không thể làm thầy Thiên tổn thương, đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất của hắn.

Lúc đi, hai bánh bao đều lưu luyến không rời, đặc biệt là Coca, nước mắt lưng tròng ôm đùi Thiên Phàm.

"Nói với ông Tần, cháu không lén chạy trốn, cháu sẽ gọi cho ông ấy."

Thiên Phàm vốn mềm lòng, thấy vậy cũng khóc theo.

"Các cháu không ở đây, ông cô đơn lắm."

Thiên Phàm vừa khóc, Coca liền òa lên: "Cháu không muốn rời xa ông đâu, hu hu hu..."

Dung Thời cầm hộp khăn giấy, mặt không cảm xúc rút một tờ đưa cho Thiên Phàm.

"Nếp nhăn kìa."

Thiên Phàm lấy khăn ấn vào khóe mắt, nỗ lực mở to đôi mắt để khóc.

"Thằng nhóc thối, nói tiếng người được không?"

Dung Thời: "..."

Trong trường, độ nóng League vẫn được duy trì.

Sinh viên dự thi lần này thành công ghép cặp được hai mươi người, xưa nay chưa từng thấy, nhưng lại chẳng có một ai thuộc đội ngũ quán quân. Đặc biệt là Dung Thời, nhân vật gây sóng gió vẫn chưa có tin tức ghép cặp.

Tương phản như thế, bình luận trái chiều dần tăng lên...

"Đừng bảo là không muốn ghép cặp, cơ bản chả có sĩ quan nào thèm."

"Nói Lục Minh không bằng hắn, nhưng người ta được ghép cặp với thiếu tướng Triệu Cơ kia kìa!"

"Tính cách chủ tịch không thích hợp để vùng vẫy trong quân đội, quá tự cao tự đại."

"Đội quán quân quái gì, chắc sĩ quan cấp cao đều mù hết à, họ lựa chọn ai thì người đó mới có năng lực nhất."

Bất kể ở đâu, chẳng bao giờ thiếu kẻ gió chiều nào che chiều ấy, chưa kể còn một bộ phận thích thêm mắm dặm muối.

Kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, Dung Thời bị ném đá tới tấp.

Trong ký túc, hai anh em Trần Thần và Trần Mộ đọc bình luận gay gắt trên diễn đàn, suýt nữa hộc máu.

Trần Mộ: "Mấy tên này ai nói gì cũng tin sái cổ, đầu chưa lắp não hay sao ấy?"

Trần Thần lạnh lùng giễu cợt: "Đương nhiên chưa lắp, ăn dưa thì cần gì não? Người bị ném đá cũng chả phải bọn họ."

Ngón tay Trần Mộ gõ nhanh trên bàn phím ảo: "Em không quan tâm lắm, tên nào mắng chủ tịch nhiều nhất, em sẽ lôi nó ra ánh sáng rồi treo lên trang đầu."

Trần Thần định gia nhập, thiết bị đầu cuối bỗng vang lên, Lưu Hoành gọi.

"Hoành à?"

Lưu Hoành không khách sáo, trực tiếp vào chủ đề: "Đương sự chủ tịch lười quản diễn đàn, chúng ta phải giúp cậu ấy, đập chết đám con cháu kia đi!"

"Em tao đang tìm ra IP của kẻ đứng đầu đám thủy quân." Trần Thần uống ngụm cà phê nâng cao tinh thần: "Mày bảo tao có nên tung tin chủ tịch được Thiên Lí coi trọng ra không nhỉ?"

Lưu Hoành trầm ngâm chốc lát.

"Khó nói lắm, còn chưa biết cụ thể bên kia có ghép cặp hay không, nhỡ tùy tiện công bố mà bị vả mặt thì chẳng phải rất mất thể diện sao?"

Trần Thần bực dọc: "Đúng là hoàng đế không vội, thái giám gấp muốn chết."

Lưu Hoành: "..."

Trần Mộ: "..."

-

Có hai bánh bao và Tống Du, Dung Thời trải qua kỳ nghỉ cuối tuần vô cùng náo nhiệt.

Tới đêm chủ nhật, hai bé con đi ngủ, Dung Thời và Tống Du ngồi trên tấm thảm trong phòng khách điều tra tư liệu.

Dung Thời đọc tin tức về V99 và Tần Lâm, mệt mỏi xoa ấn đường.

Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện khí độc bị rò rỉ ngoài ý muốn ở V99 kia có thể cởi bỏ rất nhiều vấn đề mấu chốt, nhưng không thể trực tiếp hỏi Thiên Phàm và Tần Lâm. Cha thì mất tích, ba nằm trong khoang ngủ đông, thế nên đành phải tự mình điều tra.

"Hai hôm nữa thử đến trung tâm dữ liệu trường học xem sao, không chừng có thể tìm được tin tức về vụ rò rỉ khí độc ở V99."

Trường quân đội được coi là xưởng gia công của sĩ quan, hầu hết nhiệm vụ của quân đội đều có mặt sinh viên học viện.

Tư liệu có lẽ không được đầy đủ như kho lưu trữ quân đội, nhưng những gì không tìm thấy trong trung tâm dữ liệu của trường học thì cũng không thể tìm thấy ở nơi khác.

【Ông chủ, kim chủ papa đã ngủ rồi.】

Nghe 01 nhắc nhở, Dung Thời nhìn sang.

Tống Du đặt sách trước mặt, chống cằm ngủ.

Sợ đánh thức người, Dung Thời nhẹ nhàng nâng đầu cậu để cậu dựa vào mình.

Đang định khom lưng bế lên, người trong lòng động đậy.

"Anh hai?" Tống Du giọng lười biếng ngái ngủ.

Dung Thời nhẹ nhàng: "Lên giường anh ngủ nhé?"

Tống Du hơi nghiêng người điều chỉnh tư thế, dựa vào vai hắn: "Ở cùng anh..."

Một câu chưa xong, lại ngủ tiếp.

Ngủ rồi vẫn dính người.

Dung Thời xoa đầu cậu, thơm lên vầng trán trơn mịn.

"Ngủ ngon."

Vừa ngẩng lên, khóe miệng hắn cứng đờ.

Chẳng biết Miên Miên đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, dụi mắt nhìn họ.

Dung Thời vẫy tay: "Sao lại ra đây?"

Miên Miên mở đôi mắt ngái ngủ, lảo đảo bước tới.

"Đi tiểu."

Dung Thời bế cậu bé lên, sờ chân cậu, rồi kéo tấm chăn mỏng từ sô pha phía sau bọc kín bánh bao.

"Ông Thiên và ông Tần có tốt với em không?"

"Tốt." Miên Miên nhìn mặt bàn thấp, khẽ đáp, chất giọng trẻ con khàn khàn: "Cứ tưởng ông Tần là người xấu, nhưng bây giờ em lại cảm thấy ông ấy là người tốt."

Dung Thời: "..." Giọng điệu ông cụ non gì đây?

Dung Thời: "Tốt thế nào?"

Miên Miên trầm mặc một lát, nghiêm túc đáp: "...Ông ấy kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ."

Dung Thời: "..."

Lấy hảo cảm của bé con thật dễ dàng.

"Anh." Miên Miên bỗng gọi.

Dung Thời: "Hử?"

Miên Miên: "Anh thích anh Du lắm hả?"

Vì sao em trai ba tuổi lại đột ngột hỏi vậy?

Là bởi vừa rồi bé con nhìn thấy mình hôn Tiểu Du ư?

Giải thích với bánh bao và người trưởng thành hoàn toàn bất đồng.

Nhưng Dung Thời không muốn qua loa chiếu lệ.

"Ừ." Hắn khẽ nói: "Tựa như cha thích ba ấy."

Tống Du dựa vào Dung Thời "thiếp đi", lặng lẽ cong khóe miệng.

Ánh mắt Miên Miên đờ đẫn vì buồn ngủ, giọng điệu mơ hồ.

"Được, em đồng ý."

Dung Thời: "...?"

Miên Miên: "Nhớ đối xử với anh ấy thật tốt, anh ấy đã đợi anh từ rất... rất lâu..."

Giọng nói ngày càng khẽ, Dung Thời lắng nghe, lại phát hiện bánh bao đã ngủ rồi.

Đợi rất lâu?

Nói mớ sao?

Sáng thứ hai, Dung Thời và Tống Du đưa hai bánh bao tới khoa mầm non.

Sinh viên đi ngang qua thi nhau liếc mắt.

Bị chà đạp như vậy, sao hai người này cứ như không?

Hai người vừa đến phòng học, tiếng tranh cãi ồn ào nháy mắt im bặt.

Lục Minh ngồi dãy cuối, thoáng liếc qua bọn họ, rồi lẳng lặng cúi đầu.

"Anh, chủ tịch, bên này!" Tần Lạc ngồi dãy cuối phía bên kia vẫy tay với họ.

Tiết đầu tiên của buổi sáng đầu tuần đều do giáo viên chủ nhiệm đảm nhận, chẳng qua họ là sinh viên mũi nhọn, thế nên từ trước đến nay đều là chủ nhiệm khoa Thiên Phàm đích thân giảng dạy.

Tiếng chuông vang lên, Thiên Phàm bước vào phòng học.

Ông đứng trên bục giảng, ánh mắt ôn hòa nhìn toàn bộ sinh viên.

"Hôm nay là ngày đầu tiên các bạn sinh viên tham gia League trở về trường học, cần phải điều chỉnh tốt tâm thái làm việc và nghỉ ngơi, để chuẩn bị tuần sau thi tháng..."

"Ôi trời ơi...! Lại thi tháng!"

"Suốt ngày thi với cử."

Trong phòng học quỷ khóc sói gào.

"Đừng quá căng thẳng." Thiên Phàm nhìn Dung Thời ngồi trong góc: "Lần này là thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ ba ra đề, độ khó khăn sẽ hạ thấp một chút, ai đó mà qua loa, lại thi được 60 điểm, thì ngày nào tôi cũng gọi tới văn phòng để bàn về lý tưởng nhân sinh."

Dung Thời: "..."

Thiên Phàm: "Chuyện thứ hai, giải đấu cơ giáp mô phỏng hằng năm sẽ bắt đầu vào thứ 6 tuần này, thành tích top mười sẽ nhận được tín chỉ, top ba sẽ nhận được phần thưởng khác, ai hứng thú có thể đăng ký trực tuyến."

Cả lớp lại xôn xao...

"Tuyệt vời! Chờ lâu lắm rồi!"

"Chúng ta đã học điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp đâu, thế chẳng phải vội vàng làm đá lót đường cho người ta à?"

"Kinh nghiệm Star Wars chẳng ăn thua, hệ thống mô phỏng không có tính năng bổ trợ, phải ghi nhớ rất nhiều phím."

"Đây là giải đấu giành cho các chuyên gia nổi tiếng, lại được xem các vị thần oánh nhau."

"Tuy các bạn chưa từng học cơ giáp, nhưng tham gia cũng tốt, sẽ được trải nghiệm kỹ năng chiến đấu của đàn anh, giúp ích cho sau này rất nhiều." Thiên Phàm dừng một chút: "Nghe thấy không, Dung Thời?"

Dung Thời lại bị điểm danh: "..."

Một vài fan của Lục Minh nhảy ra với thái độ quái gở.

"Chủ tịch Dung chiến đấu cơ giáp rất lợi hại, đâu cần phải học hỏi người khác nhỉ?"

"Đúng vậy, League cũng tùy tiện đứng đầu."

"Nhưng đứng đầu lại chẳng có ai thèm ghép cặp, phì... xin lỗi, tôi không ác ý."

"Ha ha ha đừng nói lung tung thế, chủ tịch không cần thể diện sao?"

Một số người càng nói càng quá đáng, vài sinh viên không nhịn được, e ngại Lục Minh nên chẳng dám lớn tiếng phản bác.

"Đúng là sắc mặt đắc chí của mấy kẻ tiểu nhân."

"Ỷ vào chuyện Lục ghép cặp để lôi chủ tịch ra chà đạp, thật ghê tởm."

"Chủ tịch không so đo họ bèn được nước làm tới."

"Ai nói cậu ấy không ghép cặp?"

Thiên Phàm cao giọng át đi âm thanh ồn ào.

Chờ mọi người yên lặng, ông nói tiếp: "Đây chính là chuyện thứ ba tôi muốn nói."

Thiên Phàm nhấn vài phát lên bảng điều khiển trên bục giảng, một màn hình ảo hạ xuống phía bên phải.

"Kết quả ghép cặp trong League sẽ được công bố, tuy nhiên trường học đã nhận được danh sách nhiệm vụ đầu tiên từ quân đội."

Vừa ghép cặp đã ra nhiệm vụ ư?

Sự chú ý của mọi người dồn vào màn hình ảo.

Rất nhiều quân đoàn xuất chinh tác chiến theo định kỳ, giống như khai hoang, tuần tra tinh tặc. Thế nên trường quân đội tiếp nhận nhiệm vụ cũng theo định kỳ, cứ cuối tuần sẽ có danh sách nhiệm vụ được đăng lên trang chủ.

Tầm mắt mọi người di chuyển xuống theo danh sách dài.

Sinh viên năm trước phía trên, tân sinh viên phía dưới.

Ghép cặp trong League có ba mươi người, trong đó tám người là tân sinh viên.

Nhưng danh sách phân công nhiệm vụ chỉ có hai tân sinh viên.

【Loại hình: Khai hoang】

【Địa điểm nhiệm vụ: V99 chòm Tiên Nữ (khu nguy hiểm cấp bốn)】

【Quân đoàn xuất chinh: quân đoàn 2 Đế Quốc】

【Sinh viên trường quân đội được mời: Dung Thời, Tống Du】

【Người tuyên bố nhiệm vụ: Thiên Lí】

Đọc tới hai hàng cuối cùng, cả lớp ồ lên.

Tình huống thế nào?

Tám tân sinh viên được ghép cặp, bao gồm cả Lục Minh cũng không có nhiệm vụ! Ngược lại không ghép cặp Dung Thời và Tống Du đã lập tức nhận được nhiệm vụ cấp bốn?

Người tuyên bố là Thiên Lí? Đây chính là ông lớn của ông lớn đấy!

Này thì Triệu Cơ, này thì Lục Hữu Khải, trước mặt Thiên Lí đều là đàn em hết!

Danh sách phân công nhiệm vụ hầu như được chuyển tiếp lên diễn đàn, dư luận bắt đầu đổi chiều...

"Áu áu áu áu áu, Dung papa vẫn là Dung papa, thế mà âm thầm ghép cặp với Thiên gia!!"

"Chủ tịch đầu tiên ghép cặp trực tiếp với tổng tư lệnh! Lưu danh sử sách trường quân đội!"

"Tân sinh viên nhận được nhiệm vụ cấp bốn sớm nhất! Phá kỷ lục trường quân đội!"

"Tui cứ thắc mắc sao lại chẳng có ai ghép cặp! Hóa ra là không dám! Người ngài Thiên coi trọng thì ai dám đoạt?"

"Đây là lần đầu ngài Thiên nhận học trò đúng không? Đến bây giờ tao vẫn không tin nó là sự thật!"

"Sâu lười Dung: Chung quy đã trao thân nhầm người."

"Mấy đứa nhảy nhót lúc trước đâu? Mặt có đau không? Cút đi xin lỗi papa mau!"

"Sâu lười cũng dễ dàng bỏ người ta cách mười tám con phố!"

Ngay khi diễn đàn sôi sục, ông hoàng đăng bài phân tích lại chạy ra thu hút độ nóng.

【Nắng Ban Mai Chợt Hiện: Hôm nay không có việc gì khác, chỉ phân tích ID của một vài người... đúng vậy, tôi sẽ treo nó lên đây, nào chúng ta cùng ném đá.】

Tình thế xoay ngược, trước đó những sinh viên bị mắng mỏ khi nhất quyết bênh vực Dung Thời, lúc này liên tục đáp trả.

Diễn đàn trường quân đội, được xưng vĩnh viễn trường tồn, đã sụp đổ.

Trên đường tới phòng học khác, Tống Du chẳng cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ kia, mà nghĩ mãi vẫn không ra.

Thiên Lí coi trọng Dung Thời, cậu chẳng bất ngờ, nhưng vì sao nhiệm vụ này cũng có tên cậu?

"Anh thấy sao?" Tống Du hỏi.

Dung Thời quan sát vẻ mặt cậu: "Em không muốn đi à?"

Tống Du lắc đầu: "Đúng lúc muốn điều tra, được đi là tốt nhất, chỉ có điều thái độ của Thiên Lí làm tôi..."

"Em không cần phải lo lắng." Dung Thời sóng vai đi bên cạnh, ghé tai cậu thì thầm vài câu.

Tống Du nhăn mày lại, không dám tin: "Anh điên rồi! Sao lại đề cập với ông ấy điều kiện đó?"

Bởi xung quanh có người, tình huống chẳng cho phép, không thì cậu chỉ muốn đánh thức con thỏ ngốc này ngay tức khắc. Thế mà dám đưa ra điều kiện gần như không có khả năng kia, quả thật đem tương lai bản thân ra đùa giỡn!

Dung Thời: "Nếu chẳng đề cập tới thì vĩnh viễn không có khả năng."

Tống Du cụp mắt, mười ngón nắm lại, đốt ngón tay trắng bệch.

"Một khi bước thì chẳng thể quay đầu!"

Dung Thời nắm lấy tay cậu, ánh mắt cong cong: "Anh đã đồng ý với em, sẽ không thất hứa nữa."

Mắt Tống Du mở to, cậu nghe thấy Dung Thời thì thầm bên tai: "Con đường tuy gian nan trắc trở, anh sẽ đi bên em cho tới tận cuối cùng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play