Hơn nửa đêm, hai người thâm nhập giao lưu thất bại, đói không chịu được, phải rời giường ăn cơm.

Bữa trưa Tần Lạc gọi cho họ đang để trong lồng giữ nhiệt, Tống Du lấy ra xem thử rồi lại đặt vào.

Dung Thời pha cà phê xong bước tới, thuận tay đưa cho cậu một tách, cầm đĩa thức ăn vừa bị ghét bỏ ra: "Không thích à?"

Tống Du: "Tôi muốn ăn mì gói anh nấu."

Dung Thời: "..."

Mười phút sau, cả hai ngồi xuống tấm thảm trước sô pha, vừa ăn mì gói vừa đọc tin nhắn trên thiết bị đầu cuối.

Tống Du mở mạng xã hội, xem đoạn video khiếm nhã của Tống Kha một cách thích thú.

"Anh bảo 01 đăng à?" Cậu tò mò: "Bộ Quốc phòng cũng không xóa được hả?"

Mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua, phụ vương đã sớm biết.

Video này còn tồn tại chỉ có hai khả năng, phụ vương mặc kệ hoặc không xóa được.

"Trừ khi tôi muốn."

Dung Thời click vào group tạm của những người tham gia League lần này, trưởng nhóm gửi thông báo quy định cụ thể cho chuyến bay về.

Họ sẽ khởi hành rời khỏi tinh cầu Đế Đô vào chiều mai.

Dung Thời đọc tin nhắn chờ một lượt, nhìn màn hình ảo của Tống Du, có rất nhiều cư dân mạng bày tỏ niềm thương xót Hạ Niệm.

"Em đưa cậu ta đi đâu vậy?"

Tống Du đang hút mì sợi, nghe thế thì khựng lại, chột dạ bảo: "Tôi có bắt cậu ta đâu."

Dung Thời vô cảm nhai mì, nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.

Tống Du cười khẩy, hầm hừ: "Với tôi cậu ta chính là mối hiểm họa, tôi không thể mặc kệ."

Dung Thời lấy nĩa lột vỏ tôm: "Em tính giết cậu ta à?"

Đương nhiên, Tống Du định gật đầu, nhưng nghĩ sao lại ngậm miệng, liếc trộm Dung Thời: "Tạm thời chưa giết, tuy nhiên không thể thả cậu ta về được."

Dung Thời: "Nhốt ở đâu?"

Tống Du: "Phòng giam bí mật."

Trả lời xong, đợi một lúc, chẳng thấy Dung Thời nói gì, cậu hơi lo lắng.

Liệu Thỏ Thỏ có cảm thấy thất vọng vì mình quá tàn nhẫn không?

Tống Du chẳng dám khẳng định.

Trước kia cậu chưa từng cân nhắc vấn đề này, còn bây giờ không thể không để ý tới suy nghĩ của Dung Thời.

Nhỡ vô tình phá hủy hình tượng của mình trong lòng Thỏ Thỏ, liệu Thỏ Thỏ có chán ghét mình không?

"Cậu ta là Omega cải tạo, trên người có rất nhiều manh mối quan trọng, sao dễ dàng buông tha được?"

Nói xong, vẫn thấy Dung Thời không hé răng, Tống Du buồn bực, lẳng lặng dịch sát vào hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nói xem nên xử lý thế nào?"

Dung Thời tay phải cầm dao chặn đầu tôm, tay trái cầm nĩa đâm rồi trượt về phía trước, vỏ tôm được lột bỏ.

Hắn xiên thịt tôm chấm nước sốt đưa đến bên môi Tống Du.

"Em cứ xử lý, không cần phải hỏi ý kiến tôi."

Được đút đồ ăn, Tống Du cảm thấy mỹ mãn, chút thiếu tự tin bay trong nháy mắt.

"Nhưng tôi muốn biết."

Dung Thời động tác thuần thục, tiếp tục lột vỏ tôm đút cho cậu, sắc mặt thản nhiên, giọng điệu lạnh nhạt.

"Tương tự em."

Tống Du sửng sốt, ngẫm nghĩ.

Hóa ra không phải mỗi mình thiếu tự tin.

Cậu đặt tay lên vai hắn cười: "Thỏ Thỏ nhà ta thật là tàn nhẫn."

Dung Thời lau nước sốt dính trên khóe miệng cậu.

"Em không thích hả?"

"Thích chứ." Ý cười trên khóe môi Tống Du sâu hơn: "Thích chết đi được."

Người trong cung điện của Tống Kha thức suốt đêm, dùng mọi cách vẫn không thể nào xóa được video khiếm nhã đang lan truyền trên mạng, trơ mắt nhìn tình hình ngày càng tồi tệ.

"Điện hạ, ngài ăn chút gì đã." Trợ lý đặc biệt đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy.

Tống Kha nằm trên giường, kéo chăn che đầu.

Vừa nghe vậy, hắn dùng gót chân đập mạnh xuống giường, giọng nghẹn ngào: "Cút! Cút hết! Cút xéo hết cho tôi!"

Trợ lý định nói lại thôi, không khuyên nhủ nữa, lẳng lặng lui ra ngoài.

Đêm qua nhận được công văn đuổi việc, hắn ta hoang mang.

Sau khi biết chuyện, bệ hạ chẳng những không ra lệnh khống chế cục diện, mà còn ngược lại yêu cầu thay thế tất cả bọn họ, chẳng lẽ là tín hiệu nào đó?

Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng.

Bệ hạ lạnh nhạt với nhị điện hạ đâu phải ngày một ngày hai, chắc chắn không tự dưng thiên vị cậu ấy.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào?

Trên đường về phòng nghỉ, trợ lý cân nhắc phương án được cả đội thảo luận.

Tình hình hiện giờ là: bệ hạ biết chuyện nên nổi giận buông tay mặc kệ, các gia tộc khác muốn bảo vệ đại điện hạ nhưng chẳng dám làm chim đầu đàn.

Video đã bị chia sẻ rộng rãi nên không thể coi như chưa xảy ra được, đành nỗ lực giảm bớt tổn hại danh dự của đại điện hạ một cách thấp nhất.

Nếu để nạn nhân Hạ Niệm thanh minh công khai, rằng chuyện với đại điện hạ là đôi bên tình nguyện, vậy có thể coi như video riêng tư rò rỉ, cùng lắm đại điện hạ chỉ bị chỉ trích về vấn đề tác phong thôi.

Gia thế Hạ Niệm chỉ đủ làm tình nhân ngầm cho đại điện hạ, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, phải công khai.

Cần khuyên nhủ đại điện hạ giả vờ yêu Hạ Niệm một khoảng thời gian.

Để chọc giận Tống Du, có lẽ đại điện hạ sẽ đồng ý.

Thiết bị đầu cuối vang lên, cắt ngang suy nghĩ của trợ lý.

Hắn ta giật mình, linh cảm có chuyện chẳng lành.

Thông tin kết nối, giọng đối phương trên màn hình nôn nóng.

"Ngài trợ lý mau xem! Trên mạng nói Hạ Niệm đã mất tích, hiện hơn trăm vạn người đang muốn liên kết tố cáo đại điện hạ!"

Trợ lý sắc mặt tái nhợt, cúp máy chạy vội tới văn phòng, bỗng nhiên chân mềm nhũn, lảo đảo vài bước, phải vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững.

Tại sao lại như vậy?

Trên internet, tiếng nói của cộng đồng mạng ngày một gay gắt...

"Nếu Omega xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tống Kha chính là hung thủ!"

"Thời đại tinh tế rồi mà còn có kẻ hành động dã man như vậy sao, thật khó tin."

"Tao rất tò mò, video này ở đâu ra, không giống góc nhìn từ camera giám sát, chẳng lẽ tên cặn bã này còn sai người quay lại?"

"Phải trừng phạt thật nghiêm khắc, từ lâu Omega đã không còn là đồ chơi của Alpha nữa!"

"Khi vấn đề xuất hiện thì biện pháp giải quyết đơn giản nhất là: Một - giải quyết người đưa ra vấn đề, hai - giải quyết nạn nhân."

"Kệ con mịa nhân vật lớn không thể đắc tội, tao chẳng tin Đế Quốc không có luật pháp!"

Tống Kha nhốt mình trong phòng, chẳng muốn đối mặt với những lời đồn đại vớ vẩn bên ngoài, nhưng thất bại.

"Anh nói gì?" Tống Kha khó tin: "Hạ Niệm mất tích ư?"

Trợ lý vừa đi đã phải quay lại, tâm trạng nặng nề: "Tôi đã gọi tới Hạ gia, hôm qua Hạ Niệm không trở về, cho đến bây giờ cũng không liên lạc hay định vị được, xem camera công cộng, sau khi xuống xe của ngài thì chẳng biết cậu ta đi đâu."

"Đệt con mẹ nó!" Tống Kha rối bời, vừa tức giận vừa nôn nóng, nói năng cũng lộn xộn: "Hôm qua tự cậu ta muốn xuống xe dọc đường! Chắc chắn thiết bị giám sát ở đại lộ Thánh Nguyên có lưu lại!"

Trợ lý mệt mỏi lắc đầu: "Đã kiểm tra, chỉ thấy chiếc xe bay dừng lại chừng một phút, còn Hạ Niệm không xuất hiện trên màn hình."

"Không thể nào!" Tống Kha bảo hắn ta đưa đoạn video giám sát, phát lại mười mấy lần, càng xem càng khó tin: "Sao lại trùng hợp đúng vào góc chết?"

Trợ lý cũng cảm thấy quá trùng hợp, nhưng sự thật là như vậy.

Toàn bộ AI đường phố đều do bộ não thông minh nhất Đế Quốc điều khiển, mức độ bảo mật cao, hệ thống gián điệp của các quốc gia khác không thể xâm nhập, video giám sát không phải muốn là chỉnh sửa được.

Tống Kha ngã ngồi xuống, hoàn toàn chết lặng.

"Phụ vương đâu? Ông... ông ấy đã biết chưa?"

Trợ lý: "Chuyện lớn như vậy, chắc chắn bệ hạ đã biết, chỉ có điều..."

Tiếng nói của cộng đồng mạng ngày càng gay gắt, bởi phía trên không gây áp lực.

Nếu không tỏ rõ thái độ, sức ảnh hưởng lớn dần, cho dù sau này mọi sóng gió qua đi, thì khi đại điện hạ chính thức công khai thân phận, vẫn sẽ bị người ta lôi ra đoạn quá khứ đen tối. Vậy con đường nhân duyên sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí có thể ảnh hưởng tới khả năng kế vị ngai vàng.

"Điện hạ." Trợ lý ánh mắt lấp lóe, thử hỏi: "Hay là... tìm vương hậu điện hạ xin giúp đỡ?"

Nghe thấy hai chữ vương hậu, Tống Kha vô thức co rúm người.

-

Sắp về tinh cầu Học Phủ, sinh viên trường quân đội vội vàng dạo chơi mua sắm đặc sản.

Trong group tiểu đội, Lưu Hoành chờ các thiếu gia công tử biến mất vài ngày mới nổi lên.

【Lưu Hoành: Nói ra chắc bọn mày éo tin, mẹ kiếp ba ngày tao xem mắt mười một người! Sắp phát rồ đến nơi! Tao mới mười chín, cha tao nghĩ tao không lấy được vợ chắc!】

【Trần Thần: Cha mày có tầm nhìn xa đấy.】

【Bạch Đình: Ba ngày tao đến nhà họ hàng chơi! Cha tao tâng bốc đủ kiểu, nói rằng chưa bao giờ tao khiến ông ấy nở mày nở mặt như vậy, ài, tâm trạng thiệt là phức tạp.】

【Hồ Phong: cha tao thì đưa cho tao một thẻ đen không giới hạn, bảo tao hối lộ Dung papa, tranh thủ đi theo kiếm cơm ngon rượu say, ông ấy chẳng biết Tống mỹ nhân giàu có thế nào đâu.】

【Trần Thần: lầu trên +1, nguyên văn lời nói của cha tao đây: Mẹ mày cả ngày chỉ biết đăng bài, bám càng Dung Thời, Trần gia ta mới có hy vọng!】

【Lưu Hoành: Có tin lúc về trường quân đội, anh chàng cá mặn lại bị đưa lên trang đầu không?】

【Bạch Đình: Chắc cú rồi, lại có đối tượng yêu cầu ghép đôi, ghi danh vào lịch sử trường quân đội!】

【Trần Thần: Dung papa xuất sắc, tao đã chuẩn bị tốt bài phân tích chuyên môn, lúc đó lại được ăn theo.】

Cả đám đang nói chuyện phiếm thì Dung Thời và Tống Du ra ngoài dạo phố mua đặc sản, rồi âm thầm đến phòng giam bí mật.

Trong không gian tối tăm ẩm thấp, tuy có hệ thống tinh lọc, Dung Thời vẫn ngửi thấy mùi máu tươi.

Không gay mũi, nhưng khó bỏ qua.

Tống Du đi bên cạnh hắn, bình thản giới thiệu: "Tất cả những người bị giam giữ ở đây đều không theo quy trình thông thường."

Nếu phạm pháp, sẽ dựa vào pháp luật Đế Quốc để tiến hành đúng quy trình, tuy nhiên một vài cá nhân phạm tội không thể công khai, phải ngầm trừng phạt.

Hạ Niệm bị nhốt trong một phòng giam bốn mặt làm bằng kính, thông với phòng thí nghiệm cách vách.

Dung Thời nhìn qua tấm kính thì thấy Hạ Niệm toàn thân cắm đầy ống dẫn, ánh mắt hắn hơi nheo lại.

Sắc mặt cậu ta đỏ bừng bất thường, nhưng đôi môi lại nhợt nhạt và nứt nẻ, cơ thể không ngừng giãy giụa, tay chân vặn vẹo một cách mất tự nhiên.

"Chất dẫn dụ lúc động dục của cậu ta ảnh hưởng quá lớn với tôi, tôi đang bảo người phân tích." Tống Du lạnh lùng: "Nhưng tốc độ tương đối chậm, cậu ta phải không ngừng động dục."

Miếng dán từ tính gắn trên tuyến thể phóng ra dòng điện với cường độ nhỏ, cộng với thuốc kích thích chất dẫn dụ, sẽ khiến Hạ Niệm động dục trong tích tắc.

Dung Thời: "Bảo họ ghi chép lại tình trạng thể chất sau khi lên cơn."

Tống Du quay đầu nhìn hắn: "Anh cảm thấy trong đó có vấn đề à?"

Dung Thời gật đầu: "Tôi cho rằng không dễ dàng tạo ra Omega siêu cấp như vậy, chắc hẳn thuốc biến đổi chất dẫn dụ sẽ có một vài tác dụng phụ."

Cố gắng biến đổi chất dẫn dụ giống như phẫu thuật thẩm mĩ, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cơ thể.

Trong phòng kính, Hạ Niệm tinh thần mỏi mệt bởi phấn khích cực độ, cậu ta muốn chạy trốn, nhưng chỉ cần ngồi lên sẽ bị điện giật ngay lập tức.

Thoáng thấy ngoài phòng có hai bóng người, tầm nhìn mờ mịt, mất một hồi lâu cậu ta mới tập trung nhìn rõ.

Tống Du!

Chắc chắn cậu ấy tới cứu mình!

Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, đầu óc tự động hình dung ra kết quả mong muốn nhất, cậu ta một mực tin tưởng mà chẳng thèm cân nhắc.

"Tiểu Du... Tiểu Du!" Hạ Niệm kích động rớm nước mắt, nghẹn ngào đến mức không phát ra âm thanh, cậu ta vùng vẫy cánh tay, nhưng vừa ngồi lên thì lại bị điện giật khiến toàn thân run rẩy.

"Cứu em... hu hu hu... mau cứu em...." Hạ Niệm khản cả giọng, nhưng âm lượng phát ra chỉ có bản thân nghe thấy.

"Cậu ta cầu cứu em kìa." Dung Thời nhìn cậu ta, ánh mắt bình tĩnh: "Xem ra đối với em là chân tình."

Tống Du mỉm cười liếc hắn, giọng nói lười biếng kéo dài: "Có chú thỏ rớt một hũ giấm."

Dung Thời: "...Hừ."

Còn hừ hừ nữa, anh chàng dễ thương này ở đâu ra vậy?

Nếu chẳng phải hoàn cảnh không thích hợp, Tống Du đã hôn hắn.

"Mở ra." Cậu bảo nhân viên nghiên cứu đang đứng trước cửa.

Nhân viên nghiên cứu: "Nồng độ chất dẫn dụ bên trong rất cao, chúng ta phải chờ năm phút để tinh lọc."

"Khỏi." Tống Du cười khẽ: "Tôi đã dùng thuốc ức chế chuyên dụng, không bị ảnh hưởng."

Chuyên dụng? Nhân viên nghiên cứu không rõ, tuy nhiên vẫn nghe lời mở cửa ra.

Gương mặt thanh tú lạnh lùng của Hạ Niệm giàn giụa nước mắt, cậu ta lấy lại chút sức lực, cố gắng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, không ngờ Tống Du lại đi vào bên trong một cách dễ dàng.

"Tiểu... Tiểu Du!" Nhìn cậu tới gần, Hạ Niệm vươn cánh tay ra.

Nhưng Tống Du lại dừng lại.

Chỉ một chút, một chút nữa thôi!

Vì sao cậu ấy không chịu tới gần hơn một chút?

Vì sao chất dẫn dụ của mình lại mất đi tác dụng?

"Ở đây có thoải mái không?" Tống Du cụp mắt nhìn cậu ta, mỉm cười lạnh lùng: "Xem tôi đối xử với cậu tốt thế nào, cậu thích động dục, tôi cho cậu tha hồ động dục."

Hạ Niệm nghe thấy, cánh tay vươn ra chậm rãi rũ xuống, đôi mắt trợn tròn, cả người ngây ngốc.

Tống Du nhìn xung quanh phòng: "Hoàn cảnh nơi này không tồi, thích hợp cư trú lâu dài."

Hạ Niệm đầu óc trống rỗng, phản ứng xong thì sau liều mạng lắc đầu.

"Em... em sai rồi! Tiểu Du em sai rồi... em không dám nữa... hãy tha cho em..."

Cậu ta vừa khóc vừa cầu xin, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có đôi môi cứ mấp máy.

Chỉ một ngày cậu ta đã không chịu nổi, về sau mỗi ngày đều bị tra tấn kiểu này, vậy thà chết còn hơn.

"Tha cho cậu?" Tựa như Tống Du nghe được điều gì đó thật nực cười: "Vậy ai tha cho tôi?"

Hạ Niệm toàn thân run rẩy, khóc không thở nổi.

Cậu ta thà chết chứ không muốn bị nhốt ở nơi này!

"Video giường chiếu của cậu và Tống Kha được đưa lên trang đầu, ông Hạ nhìn thấy thì tức giận ngất xỉu tới mấy lần." Tống Du cười khanh khách nhìn cậu ta trợn to đôi mắt, dáng vẻ đau khổ đến cực điểm: "Qua hai ngày, bởi sự cố này mà cậu trầm cảm nên du hành khắp vũ trụ, muốn trở về thì còn tùy xem cậu có nghĩ thông suốt hay không."

Câu cuối cùng, Tống Du cố ý nhấn mạnh.

Hạ Niệm hầu như hiểu ý tứ của cậu ngay lập tức.

Bí mật về chất dẫn dụ của cậu ta đã bại lộ, Tống Du sẽ không cho cậu ta chết dễ dàng.

Hoặc khai ra bí mật tổ chức, hoặc bị cơn động dục tra tấn không ngừng.

-

Dung Thời tựa cửa, nhìn Bé Mèo Tống chỉ dăm ba câu phán quyết người tử hình, hắn lại cảm thấy thật đáng yêu.

Theo tin tức kiếp trước có được, chất dẫn dụ của Tiểu Du bùng phát, Hạ Niệm đã đi du hành khắp vũ trụ bởi chuyện hủy bỏ hôn ước với Tiểu Du.

Hiện giờ xem ra, chắc hẳn đều là giả dối.

Tiểu Du của hắn đâu dễ bị người tính kế.

Cho dù tính kế, cũng chỉ có cậu tính kế người ta.

Tống Du quay đầu thì thấy Dung Thời tựa vào cạnh cửa, nhìn mình mỉm cười...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play