Sự việc chưa điều tra rõ, nhiều người chẳng muốn rời đi.

Người hầu được Thẩm gia phái đi tìm kiếm lục tục trở về, chả có kết quả gì.

"Thiết bị giám sát thế nào rồi?" Ông Thẩm sốt ruột, khẽ hỏi quản gia: "Vẫn chưa sửa được à?"

Quản gia lưu ý xung quanh, âm thầm lắc đầu: "Họ đã thử mọi cách, nhưng không tài nào khôi phục được."

Ông Thẩm chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài lần: "Cứ tiếp tục, đến sáng cũng phải tìm cho ra!"

Mặc kệ người còn ở Thẩm gia hay không, chỉ cần lục soát kỹ, họ sẽ không có gì để bới móc.

"Ông ngoại." Dung Thời nghe hai người đối thoại, bèn ghé vào tai thì thầm với ông Thẩm đôi câu.

Ông Thẩm hơi mở đôi mắt: "Cháu...!"

Dung Thời vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay dựng trước miệng, ra hiệu im lặng.

Ông Hạ thấy người hầu trở về lại đi ra ngoài, gấp gáp giậm chân: "Ý tứ gì đây? Rốt cuộc có tìm được hay không?"

Triệu Sở bên cạnh phụ hoạ: "Thẩm gia tốt xấu cũng là đại quý tộc, thiết bị trong nhà lại lạc hậu quá thể, người sống sờ sờ mà chẳng tìm ra?"

"Bởi nhân tài nên mới khó tìm." Tầm mắt Dung Thời cố ý đảo qua ông Hạ: "Chân vốn mọc trên người, muốn đi đâu chả được."

Ông Hạ tối sầm mặt mũi.

Lời này ngầm chỉ trích cháu ông ta tự ý động dục, tự ý qua lại với người khác, tự ý làm ra chuyện đáng xấu hổ!

"Chắc chắn Niệm Niệm nhà tôi bị ép buộc!"

Không tìm được người, chẳng có cách nào chấm dứt sự việc.

Dung Thời đấu khẩu với mấy lão già xong, bước đến vị trí trung tâm, lớn giọng.

"Rất xin lỗi vì sự việc xảy ra đã gây phiền phức cho các vị, Thẩm gia sẽ chuẩn bị phòng để mọi người nghỉ ngơi, nếu có tình huống mới, nhất định chúng tôi sẽ thông báo ngay lập tức."

Tính toán giữ người lại để bịt miệng ư?

Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy.

Thẩm gia tuy là ngoại thích, nhưng thế lực quân sự ước tính bằng không, chẳng chiếm ưu thế trong tầng lớp quý tộc, tiếng nói không có trọng lượng.

Muốn bịt miệng tất cả, chỉ có thể thuyết phục từng người một.

Ông Hạ và Triệu Sở đương nhiên tán thành quyết định này, chẳng qua.

Sau một đêm vẫn không tìm được người, họ sẽ có lý do chính đáng để gây khó dễ với Thẩm gia.

Lúc đó đừng nói Dung Thời, ngay cả Thiên Lí đích thân tới cũng chả làm được gì.

Phần lớn khách khứa đều chấp nhận, còn cảm thấy hứng thú với sự việc kế tiếp, một khi rời đi, chắc chắn không thu được bất cứ tin tức nào.

Các vị khách lần lượt theo người hầu đến phòng nghỉ ngơi, việc còn lại Dung Thời không phải nhúng tay, hắn báo với ông Thẩm một tiếng rồi trở về phòng mình.

Còn chưa ra tới cửa, trợ lý đặc biệt của Tống Kha vội vã chạy vào.

"Cậu có thấy đại thiếu gia đâu không?" Hành động hấp tấp khiến mắt kính của hắn ta bị lệch: "Vừa rồi ngài ấy có ở bên trong không?"

"Từ lúc uống rượu xong tôi chẳng thấy đâu cả, anh ta thân thiết với Hạ Niệm lắm, hay là hai người hẹn gặp ở đâu rồi?"

Giọng Dung Thời không nhỏ, quý tộc gần đấy đều nghe được.

Hắn ám chỉ rất trắng trợn, những người xung quanh lập tức chuyển tầm mắt sang trợ lý đặc biệt.

Trợ lý vốn chạy đi tìm Tống Kha, chẳng hề hay biết trong đại sảnh vừa xảy ra cuộc đấu khẩu, dưới con mắt của mọi người, hắn ta tưởng mình rất thông minh thu hút thiện cảm cho cậu chủ.

"Chắc ra ngoài tìm Hạ thiếu gia rồi, nhưng tôi chạy khắp nơi mà chả thấy ngài ấy đâu cả."

Dung Thời nhướn mày: "Vậy anh không ngại tìm thêm lần nữa xem."

Đang nói chuyện, thiết bị đầu cuối của hắn vang lên, thấy Tần Lạc nhắn, ánh mắt hắn dừng lại, vừa tăng tốc độ vừa dùng ý niệm bảo 01 báo cáo tình hình.

【Chất dẫn dụ của kim chủ papa dao động rất lớn, thuốc ức chế chẳng áp chế được, cũng không có biện pháp áp chế hữu hiệu nào, dự tính trong mười phút sẽ bùng nổ lần nữa.】

Dung Thời lạnh lùng trở về bằng đường tắt.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy chất dẫn dụ nồng đậm của Tống Du.

Hương rượu tựa ngọn lửa bùng cháy từ vị trái cây thanh mát, hai loại dung hợp hoàn mỹ khiến chút ngọt ngào cứ quanh quẩn đọng lại sau vị cay nồng đầy kích thích.

Hệt như Tống Du, phô trương thái quá, lại đáng yêu đến mức muốn đoạt mạng người.

Dung Thời trở tay đóng cửa thì nghe thấy Tần Lạc lớn tiếng kêu cứu.

"Dung papa, mau cứu con!"

Hắn lấy lại tinh thần, mơ hồ cảm nhận được tiếng đánh nhau truyền ra từ phòng ngủ phụ.

Trong phòng, Tần Lạc bị tấn công phải liên tục lùi về phía sau.

Bị chất dẫn dụ áp chế khiến toàn thân không thoải mái, điện hạ lại xuống tay tàn nhẫn, chống đỡ tới lúc này đã là kỳ tích.

Tống Du chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, vẫn hơi nương tay.

Rất bực bội, cực kỳ bực bội, không đánh người thì cậu chẳng nhịn được mà đập đồ.

Nắm đấm tung ra bị bắt lấy, thắt lưng bị kéo lùi, cơ thể đập vào lồng ngực ai đó.

"Tôi về rồi đây." Dung Thời ôm chặt Tống Du từ phía sau, vùi đầu vào cần cổ cậu hít hà.

So với lúc trước, cường độ giải phóng chất dẫn dụ không mạnh bằng, vẫn còn kịp.

"Dung Thời?"

Nghe thấy tiếng nói, đầu óc Tống Du tỉnh táo hơn chút ít.

Cậu xoay người, tầm mắt dán lên mặt Dung Thời, giọng khàn đặc, gấp gáp: "Anh về muộn vậy."

Thoáng thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tần Lạc, Dung Thời bèn dẫn người vào phòng ngủ chính.

"Kế tiếp không phải việc của cậu, hãy nghỉ ngơi đi."

Tần Lạc: "..."

Dùng xong thì vứt cũng đâu phải thế, ít nhất cấp bữa cơm ăn chứ! Bụng còn đang rỗng đây này!

Đóng cửa phòng ngủ chính lại, Dung Thời tựa cửa, vòng tay ôm chặt Tống Du.

"01, kiểm tra."

【Độ ổn định chất dẫn dụ tăng 5%.】

Chỉ mới bắt đầu.

Tống Du cố gắng chịu đựng, giọng điệu hơi bực dọc, còn có chút tủi thân mà chính bản thân cậu cũng chẳng phát hiện ra: "Thuốc ức chế mất hiệu lực, tôi không muốn đánh dấu Omega."

"Tôi biết." Dung Thời lau mồ hôi trên trán cậu: "Tôi sẽ ở bên em."

Tống Du nắm lấy tay hắn, cười khổ: "Bạo hành gia đình anh vẫn ở bên hả?"

Khóe môi Dung Thời khẽ cong: "Có phải lần đầu em bạo hành đâu."

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, nhưng tình trạng của Tống Du vẫn chuyển biến xấu.

Cậu không kiểm soát được cảm xúc điên cuồng, vung nắm đấm vào mặt Dung Thời lần nữa.

Hiện trường bạo hành gia đình cực kỳ dã man.

Phòng ngủ nhỏ, Dung Thời còn say rượu, lại lăn lộn cả đêm, không gian thì tràn ngập chất dẫn dụ của Tống Du, hắn cũng sắp đạt giới hạn.

Trong lúc giằng co, Tống Du vấp vào chân giường và ngã thẳng xuống giường.

Bình thường Dung Thời chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng kéo cậu về, còn bây giờ hắn cũng bị kéo theo.

Tống Du ngẩng đầu thì thấy Dung Thời đè bên trên.

Nắm đấm tung qua, mục tiêu ban đầu là mặt Dung Thời, nhưng sau đó cậu lại túm lấy quần áo hắn, lôi kéo trong vô thức.

Nhịn cả đêm, lại bị Tống Du lôi kéo, lý trí Dung Thời bay hơn nửa.

Hắn thừa dịp cúi đầu hôn Tống Du.

Kinh nghiệm hôn môi của họ ước tính bằng không, thế cho nên chả có kỹ xảo gì đáng nói.

Nhưng chỉ gặm cắn cũng khiến hơi thở dần nặng nề.

Dung Thời ấn bàn tay muốn đấm người của Tống Du xuống, đầu lưỡi liếm lên bờ môi cậu rồi tiến vào bên trong.

Tống Du thuận theo, hé miệng ra, rồi trong khoảnh khắc không nhịn được cắn phập một cái.

Dung Thời nhận ra ý đồ của cậu, rụt trở về.

Bản năng và lý trí giằng xé, bản năng muốn tổn thương, nhưng lý trí lại mách bảo Tống Du: đây là người cậu muốn nhất.

Không được.

Điều này khiến Tiểu Du rất khổ sở.

Nếu cứ như vậy thì cả hai đều mất khống chế.

Nhận thấy cậu giãy giụa với biên độ càng ngày càng lớn, Dung Thời hơi lùi ra, nhưng vạt áo lại bị túm chặt và kéo mạnh.

"Tiếp tục." Tống Du cau mày, cực kỳ bất mãn.

Tầm mắt Dung Thời lướt quanh phòng, hắn dẫn Tống Du vào WC.

Tay chạm lên bộ phận cảm ứng, nước từ phía trên trút xuống.

Dung Thời được dòng nước mát lạnh kích thích, đầu óc nhức buốt tỉnh táo hơn một chút.

Tống Du vòng tay ôm thắt lưng hắn, hôn lung tung lên mặt hắn, thấy hắn không đáp lại, cậu ghé vào tai hắn nhỏ giọng thúc giục: "Anh hai..."

Khi tính mạng gặp nguy hiểm, chất dẫn dụ Omega chỉ có thể kích thích ý thức chiến đấu và tự vệ của Tống Du. Còn bây giờ, sau khi nguy hiểm được loại trừ, ham muốn dần trỗi dậy.

Rõ ràng trước đây nghe Tống Du gọi anh hai chả thấy làm sao, thế mà lần này suýt lấy mạng Dung Thời.

Hắn hung hăng véo mạnh vào đùi mới miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo.

"Tiểu Du." Hắn thì thầm bên tai Tống Du: "Tôi muốn đánh dấu em."

"Đánh dấu?" Đêm nay, đây là lần thứ hai Dung Thời thốt ra từ này, nhưng Tống Du không rõ: "Alpha đánh dấu Alpha bằng cách nào?"

Dung Thời vùi đầu vào gáy cậu, hôn lên tuyến thể cậu, người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, không biết vì sợ hãi hay hưng phấn.

"Chỉ cần là chất dẫn dụ thì sẽ tương tác, khác giới biểu hiện hấp dẫn, cùng giới biểu hiện áp chế."

Dung Thời chậm rãi giải thích: "Chỉ cần chất dẫn dụ của tôi áp chế em, thì có thể giúp em vượt qua cảm xúc dao động lần này, nhưng mà... rất đau."

Việc AA đánh dấu hoàn toàn bất đồng với AO đánh dấu.

Trong trường hợp nhiều Alpha tranh giành một Omega, chỉ cần chất dẫn dụ của một Alpha đủ để áp chế những Alpha khác, thì có thể buộc những Alpha đang trong trạng thái động dục bình tĩnh lại, rời khỏi trận chiến tranh giành.

Nhưng bản chất quá trình này là chiếm đoạt, không khác gì chém giết, tương đương với bên bị chiếm đoạt phải hứng chịu đau đớn.

Dung Thời cũng chẳng biết vì bản thân ích kỷ hay nhìn thấy Tống Du khó chịu, hiện giờ hắn chỉ muốn người này thuộc về mình.

Hắn nói ra hậu quả, bởi với niềm kiêu hãnh của Tống Du, cho dù thích hắn thì chưa chắc cậu đã chấp nhận.

"Vậy anh còn chờ gì nữa?" Dung Thời thấy cậu kéo cổ áo ra, nhìn dòng nước lạnh chảy xuống phần gáy trắng nõn rồi tràn qua tuyến thể: "Tới đi."

Ánh mắt Dung Thời tối sầm, hắn xác nhận lần nữa: "Rất đau."

Tống Du cười nhạo: "Chả quan trọng, tôi thích anh lưu lại ký hiệu trên người tôi."

Một từ "thích" đã hoàn toàn tách rời lý trí của Dung Thời, hắn xoay Tống Du lại, để đôi tay cậu chống vào tường.

Hắn liếm lên tuyến thể cậu, giọng khàn khàn: "Tôi cắn đây."

Tống Du hơi nghiêng đầu, khẽ cười: "Nhanh lên, dông dông dài dài... ưm...!"

Phần gáy đau xót, chất dẫn dụ xa lạ xâm nhập từ vị trí yếu ớt, Tống Du cắn chặt răng, mười ngón co lại, đốt ngón tay trắng bệch.

Cậu cảm giác được chất dẫn dụ sôi sục phản kháng theo bản năng, rồi bị áp chế dần, từng chút một.

"Dung Thời..." Giọng Tống Du khẽ run rẩy, hầu như không thể đứng vững.

Hắn khống chế sức mạnh, kéo đôi tay cậu, mười ngón đan xen nhau trước mặt.

Chờ tới khi xác nhận chất dẫn dụ đã bị áp chế, Dung Thời lập tức buông ra, tuy còn lưu luyến, nhưng hắn không muốn Tống Du phải chịu nhiều đau đớn.

Vừa buông ra, cậu kiệt sức, mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.

Thần kinh Dung Thời cũng căng thẳng tới cực điểm, hắn ngồi xuống nền, để Tống Du tựa vào mình.

Trong không khí chất dẫn dụ dần dần biến mất.

Không gian nhỏ yên tĩnh chỉ còn tiếng nước chảy tí tách.

Lăn lộn cả đêm, Tống Du mệt mỏi tựa vào Dung Thời, khôi phục được chút tinh thần, cậu hạ thấp giọng khẽ cười: "Anh hai, không ngờ chất dẫn dụ của anh còn mãnh liệt hơn tôi."

Ngón tay Dung Thời nhẹ nhàng cọ qua vết cắn bản thân vừa lưu lại trên tuyến thể, dịu dàng hỏi: "Thế nào?"

Tống Du: "Đau thật, bị anh cắn suýt héo luôn."

Dung Thời: "..."

Tống Du ngẩng lên, đầu nặng như rót chì, cười khổ: "Nhưng mà, tôi có khuynh hướng bị ngược đãi thì phải."

"Lại nói bậy."

Tầm mắt Dung Thời dừng ở vết máu trên môi cậu: "Môi bị em cắn rách rồi."

Tống Du đưa lưỡi liếm, nếm ra vị tanh ngọt.

"Đều do anh làm hại."

Ánh mắt Dung Thời sâu thẳm, hắn nâng cằm cậu ghé sát vào: "Vậy anh sẽ chịu trách nhiệm..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play