Nghe thấy tiếng cười bên tai, Dung Thời cũng bật cười theo.
Bé Mèo nhìn hắn cười khanh khách: "Vậy cậu bạn cùng phòng và tui... ai hơn ai?"
Nụ cười trên môi Dung Thời đóng băng: "..."
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải đối mặt với vấn đề này.
Bé Mèo nghiêng đầu: "Hử?"
Đôi tai mèo trắng như tuyết khẽ run rẩy theo động tác, Dung Thời không nhịn được, giơ tay sờ.
Bé Mèo ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho hắn sờ.
Dung Thời đoán không lầm thì trong khoảnh khắc kia, đáy mắt cậu hiện lên vẻ ranh mãnh.
"Bạn... hoàn toàn không thể so với cậu ấy."
Đầu Bé Mèo cứng đờ, cậu chất vấn: "Là sao?"
Dung Thời: "Cậu bạn cùng phòng với tôi rất xấu tính, luôn mất bình tĩnh, thích đánh đập người."
Bé Mèo: "..."
Xấu tính?
Dung Thời: "Đặc biệt cực kỳ vui vẻ khi đánh con người ta sống dở chết dở, là một cậu nhóc biến thái."
Bé Mèo: "............"
Cậu nhóc biến thái?
Thấy lông mày đối phương nhăn lại, Dung Thời cố ép khóe miệng chỉ chực cong lên: "Nghĩ gì làm nấy, mạch não khác thường, còn rất vô tâm, chọc ghẹo người ta xong thì chạy mất hút."
Nụ cười của Bé Mèo dần trở nên hung ác: "Ô... thế chẳng phải đó là một kẻ cặn bã sao?"
Dung Thời gật đầu: "Đúng là rất..."
Chữ "cặn bã" chưa kịp nói ra, một cú đấm mèo bay tới.
Dung Thời nghiêng người tránh né, giơ chân chặn chân mèo đang thúc vào đầu gối hắn, đồng thời nắm lấy cổ tay lông xù và kéo mạnh.
Trước khi bị kéo về phía hắn, Bé Mèo kịp ổn định trọng tâm.
Dung Thời cười tủm tỉm: "Chơi đánh lén hả?"
Bé Mèo xoay cổ tay, đấm thẳng vào mặt hắn.
"Xem gần đây bạn có lười biếng hay không."
Mấy ngày không online, cả hai hào hứng thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Bé Mèo từng bước ép sát, giọng lạnh căm căm: "Vậy kẻ cặn bã cùng phòng không ở lại đón năm mới à?"
Dung Thời vừa tránh né vừa lùi về phía sau: "Chỉ cặn bã chút thôi, còn lại rất đáng yêu."
Nắm đấm của Bé Mèo hơi ngừng, hoàn toàn không nguôi giận, cậu xuống tay tàn nhẫn hơn.
"Cảm thấy một kẻ cặn bã đáng yêu thì cũng biến thái không kém."
Dung Thời bắt lấy cổ chân quét ngang, nhân lúc cậu xoay người bèn ôm chặt lấy.
Bé Mèo vừa đứng vững thì bất thình lình bị đối phương vòng tay ôm chặt từ phía sau, rồi tiếng cười của Dung Thời vang lên ngay bên tai.
"Biến thái xứng đôi với biến thái, thế chẳng phải trời sinh một đôi à?"
Giọng nam từ tính khiến vành tai cậu tê rần.
Thấy Bé Mèo hừ hừ nhưng không tránh thoát, Dung Thời thỏa mãn, chẳng khiêu khích cậu nữa.
Nhỡ chọc người xù lông, kẻ hứng xui xẻo vẫn là hắn.
Dung Thời nắm lấy tay cậu: "Cho dù cậu ấy có đáng yêu tới đâu cũng kém hơn bạn."
Bé Mèo nhíu mày: "Kém chỗ nào?"
Dung Thời: "Quá cứng."
Bé Mèo: "..." Móa.
Lòng bàn tay đột ngột trống rỗng, nhân vật ảo trước mắt biến mất.
Trần Thần giải thích: "Hôm trước hai cậu bỏ dở lễ trao giải nên không biết, tám giờ tối mai tổ chức ở biệt thự của thiếu tướng Tần Triệu, ba đội ngũ đứng đầu đều phải tham gia."
Lưu Hoành chán ghét: "Gọi là tiệc chúc mừng nhưng chẳng khác gì phiên chợ! Trong mắt bọn họ chúng ta chính là miếng thịt bày ra trên quầy để họ chọn lựa!"
Bạch Đình bên cạnh tán thành: "Nghe nói có rất nhiều con em đại quý tộc tham gia, đặc biệt là cậu đấy chủ tịch, nữ thần vắng mặt, cậu nhớ tự bảo vệ mình cho tốt."
Dung Thời: "..."
Hệt như Lưu Hoành nói, bề ngoài là tổ chức tiệc chúc mừng đội chiến thắng, kỳ thực bên trong ẩn chứa rất nhiều mục đích.
Nếu ở địa điểm khác thì còn lâu hắn mới đi.
Nhưng 01 đã kiểm tra và phát hiện chất dẫn dụ của Tần Triệu có sự chênh lệch trước sau rất lớn, có lẽ lần này sẽ tìm được manh mối gì đó từ ông ta.
Thông thường các đội ngũ đều chuẩn bị quần áo trước khi tham gia buổi tiệc, trừ đội Dung Thời vốn dĩ đến chơi, ngoài nhu yếu phẩm ra thì chẳng mang gì sất.
May mà đám Trần Thần Lưu Hoành xuất thân là đại thiếu gia, ở tinh cầu Đế Đô có tác dụng hơn nhiều so với tinh cầu Học Phủ.
Sau buổi trưa, Dung Thời nhận được vài bộ lễ phục từ đồng đội.
Tần Lạc chuẩn bị phắn về nhà, nhăn nhó nhìn đống hộp bày trên sô pha, giọng chua lòm.
"Sao họ không chuẩn bị quần áo cho một kẻ đáng thương như tôi chứ?"
Dung Thời ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ sát đất, uống cà phê, nhàn nhã đọc sách.
"Cậu muốn biết thật không?"
Tần Lạc: "..."
Tần Lạc: "Không."
Dung Thời độc miệng, cậu đã trải nghiệm khá nhiều lần.
Chạng vạng hôm sau, ăn cơm xong, Dung Thời chọn một bộ tây trang màu đen trong đống lễ phục lòe loẹt ra thay, cùng bốn người Trần Thần xuất phát.
Trong xe, Lưu Hoành nhìn trái ngó phải bản thân trước gương, nhíu mày: "Mẹ kiếp không dưng làm bố mày già đi chục tuổi."
Trần Thần vén tóc ngược ra phía sau, tỉ mỉ chải chuốt.
"Tự xưng là bố mày, vậy mày không già thì ai già?"
Lưu Hoành: "Muốn đấm nhau hử?"
Hồ Phong: "Đã bảo bọn mày vuốt keo ít thôi mà không nghe."
Bạch Đình: "Vuốt keo đẹp trai mà!"
Lưu Hoành và Trần Thần giơ tay tỏ vẻ cực kỳ tán đồng.
Hồ Phong: "Tao chỉ thấy dầu mỡ."
Ba người Lưu Hoành nhìn nhau rồi cùng ngó Dung Thời vẫn im lặng ngồi đó nãy giờ.
Chân dài vắt chéo, khoanh tay thản nhiên nhìn ra cửa sổ, hệt người ngoài cuộc, dường như mọi ồn ào náo động chẳng liên quan tới hắn.
Ba người Lưu Hoành: "..." Nhân vật lớn không thèm vuốt keo tóc, đã trẻ tuổi lại còn ăn gian!
Biệt thự của Tần Triệu nằm ở quận Thánh Đức, mảnh đất trung tâm của tinh cầu Đế Đô, chỉ có hoàng thất và đại quý tộc mới có tư cách sinh sống ở đó.
Tiếp giáp vòng ngoài quận Thánh Đức là quận Thánh Võ, khu vực sinh sống của quý tộc và dòng dõi quân nhân.
Dân thường thăng lên cấp tướng cũng có thể xin một mảnh đất ở nơi này.
Dung Thời nhìn lướt qua bãi cỏ nào đó, chính là nhà của hắn vào mười lăm năm sau.
Thời gian ấy ngày nào cũng vội đến chân không chạm đất, còn phải tranh thủ thời gian kiểm tra tiến độ xây nhà.
Chuẩn bị kỹ càng mất hơn một năm, đón Miên Miên về xong, hắn lập tức ra chiến trường.
Chẳng biết Miên Miên sống một mình có quen không...
Chiếc xe bay đáp xuống một khoảng sân rộng, năm người Dung bước xuống, lập tức có AI dẫn đường cho xe vào gara.
Hai mươi phút trước khi tiệc chúc mừng bắt đầu, từng tốp nam nữ mặc lễ phục sang trọng đứng rải rác khắp sân.
Chưa được vài bước, đã có người bắt chuyện.
"Cậu chính là Dung Thời?"
Nghe thấy tiếng nói, Dung Thời quay đầu nhìn.
Cô gái trước mắt có thân hình cao gầy, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, môi đỏ mọng, trang điểm đậm, mái tóc quăn đen dài buộc đuôi ngựa. Mặc chiếc váy dạ hội đen hở lưng gọn gàng, là một nữ Alpha hiếm thấy.
【Thiên Tầm cháu gái Thiên Phàm, cha cô ấy đến Thiên gia ở rể, 19 tuổi, Alpha, theo học ngành pháp luật tại Học viện Hoàng gia, có một người chồng là Omega, mười lăm năm sau sinh cho cô ấy năm... năm đứa nhóc con.】
Dung Thời: "..."
"Tôi tên Thiên Tầm, Thiên Phàm là ông ngoại của tôi." Thiên Tầm vươn tay, nở nụ cười khéo léo: "League chẳng có cơ hội gặp mặt, nghe nói cậu thích Alpha, muốn thử hẹn hò với tôi không?"
Vì nàng là Alpha, Dung Thời lễ phép bắt tay, đầu ngón tay vừa đụng tới thì rụt về.
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi."
Thiên Tầm buông tay: "Thật đáng tiếc."
Thiên gia vừa là đại quý tộc vừa thuộc dòng dõi quân nhân, trước khi gia chủ Thiên Lí về hưu, địa vị của Thiên gia chỉ đứng dưới một người. So với Lưu gia của Lưu Hoành và Trần gia của Trần Thần thì cách biệt một trời một vực.
Thiên Tầm quen thuộc tầng lớp đại quý tộc hơn đám Lưu Hoành, sau khi bắt chuyện thì cô dẫn họ đi chào hỏi một vòng.
Thiên Tầm: "Hai hôm trước tôi gọi video cho ông ngoại, trông thấy hai bé trai, là người nhà cậu hả? Có bán không?"
Dung Thời: "Không bán."
Thiên Tầm bĩu môi, lẩm bẩm: "Không ăn được thì đạp đổ, mình đi trộm về vậy."
Dung Thời: "..."
"Tiểu thư Thiên."
Dung Thời và Thiên Tầm cùng nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Lại là Hạ Niệm.
"Cậu đấy à." Giọng Thiên Tầm rõ ràng lạnh lùng hơn nhiều: "Sao không đi cùng với Tống Kha?"
Hạ Niệm liếc nhìn Dung Thời theo bản năng, giọng hơi lo lắng.
"Tôi đến với các thành viên trong nhóm."
Trò chuyện được đôi câu, không khí bỗng yên ắng.
Hạ Niệm thức thời lấy cớ rời đi.
Dung Thời nhìn người đi xa, thấp giọng hỏi: "Cậu ta hẹn hò với Tống Kha hả?"
Thiên Tầm cười nhạt: "Cậu ta là một trong đống đồ chơi của Tống Kha, chỉ có điều rất ít người biết."
Dung Thời: "Vậy sao cô biết?"
Thiên Tầm thản nhiên bảo: "Có lần tôi tới câu lạc bộ chơi đàn ông thì tình cờ nhìn thấy."
Dung Thời: "..."
Đám Lưu Hoành: "..."
Thấy họ nhìn mình với ánh mắt vi diệu, Thiên Tầm khó hiểu: "Có vấn đề gì nào, chả nhẽ chỉ cho phép đàn ông con trai mấy người háo sắc thôi à?"
Trần Thần: "Quân tử háo sắc là đạo lý thường tình."
Thiên Tầm: "Không muốn chơi thì khỏi chơi."
Lưu Hoành: "Con gái con lứa, đừng suốt ngày cứ mở miệng là chơi chơi, lúc trang điểm có thấy da mặt dày lên không?"
Thiên Tầm: "Chị đây dùng tiền hợp pháp của mình mua d//âm, sao không cho mở miệng?"
Mọi người: "..."
Dung Thời hơi lùi ra phía sau, giấu nửa thân mình trong bóng cây, dùng hành động để tỏ vẻ hắn không muốn nghe và cũng chẳng muốn tham dự vào đề tài này.
Nếu chú mèo hoang nào đó nghe được, sẽ cáu kỉnh.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một ly sâm panh, Dung Thời quay đầu nhìn, là người hầu bê khay.
Người hầu: "Tiên sinh, mời ngài dùng sâm panh."
Dung Thời nhận lấy: "Cảm ơn."
Thức uống chẳng rõ lai lịch, chắc chắn Dung Thời không dùng.
Hắn buồn chán xoay ly rượu.
Nếu Hạ Niệm là người của Tống Kha, vậy mục đích cậu ta tiếp cận Tống Du đã rõ.
Nhưng về vấn đề chất dẫn dụ của cậu ta chẳng biết có liên quan tới Tống Kha hay không.
Thoáng thấy người hầu bưng rượu cho các vị khách khác, Dung Thời bỗng để ý, bèn nhìn cho kỹ.
Vì sao bóng dáng kia hơi quen mắt...
Cho tới khi người hầu đi xa, khuất sau hàng cây, hắn mới giật mình.
Giang Hoài!
Đám Lưu Hoành đang cố gắng khuyên bảo một nữ Alpha mê trai quay đầu là bờ thì chợt thấy Dung Thời rời đi.
Lưu Hoành: "Cậu làm gì đấy?"
Dung Thời: "Đi vệ sinh."
Thiên Tầm nhìn theo bóng Dung Thời một cách si mê, miệng chèm chẹp: "Vóc dáng này thoạt nhìn rất ngon miệng."
Mọi người: "..."
Mau thu hồi ánh mắt d//âm đãng của cô ngay!
Ban đêm, dù đèn được bật sáng nhưng vẫn có đầy góc chết tối tăm.
Lúc bước tới một ngã rẽ ở sân sau, dường như người hầu phát hiện khác thường, tăng nhanh tốc độ.
Dung Thời bám sát theo, nheo mắt đánh giá bốn phía.
【Đã khởi động chế độ đồng giám sát với AI đàn em, có bật chế độ bình thường không?】
Dung Thời: "Có."
Tiếng nói vừa dứt, trong tầm mắt hắn xuất hiện bốn hình ảnh giám sát ở bốn góc, vị trí của người hầu cũng được định vị theo bốn góc bất đồng.
Dung Thời lẳng lặng đuổi theo.
Khi đi qua hành lang sân sau, phía trước bên phải bỗng truyền đến tiếng trò chuyện mơ hồ.
Hắn do dự trong chớp mắt rồi bước đến bên cửa sổ, áp tai nghe ngóng.
"...Người đã vào vị trí... có thể hành động..."
"...Đại vương tử mới là mấu chốt..."
"Cũng không thể bỏ qua nhị vương tử... Thuốc mới từ phòng thí nghiệm đã được chuyển tới..."
Cách âm quá tốt, Dung Thời thính tai cũng chỉ nghe được đứt quãng.
【Phòng này không lắp đặt AI, cần tôi lén vào đó ghi âm không?】
Đúng lúc Dung Thời bám lấy bệ cửa sổ, định để 01 chuyển thành trạng thái lỏng đột nhập vào, tiếng chó sủa đột ngột vang lên từ phía sau.
"Gâu gâu! Gâu gâu!"
Bức mành bị xốc lên, một người đàn ông thò ra khỏi cửa sổ: "Ai?"
Nhưng ông ta nhìn xung quanh bốn phía, trừ con chó Shiba sủa như điên thì chẳng thấy gì khác.
"Có người ở bên ngoài à?" Tần Triệu đi tới.
"Không thấy ai cả." Người đàn ông nói.
Tần Triệu nhíu mày, liên lạc với bên ngoài: "Cảnh giới."
Dung Thời dùng dây thừng 01 biến thành nhảy lên ban công tầng hai, sau đó đu sang đầu bên kia và nhẹ nhàng đáp xuống.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân, hắn mau chóng phán đoán rồi quyết định chạy ngược trở về sân trước.
Ai ngờ né khỏi AI lại không tránh được chó.
Tiếng bước chân bốn phía dần tới gần, mắt vừa thấy sân trước thì tiếng bước chân vang lên ngay hàng cây trước mặt.
Dung Thời siết nắm đấm, chuẩn bị một đòn hạ gục kẻ địch.
Vung nắm đấm lên, nửa chiếc chân dài bỗng thò ra sau hàng cây.
Trong tích tắc Dung Thời rụt tay về, cầm tay người nọ áp vào bức tường xanh.
Tống Du đang chuẩn bị tung đòn, ngước mắt lên thì trông thấy gương mặt của Dung Thời.
Vừa định nói, bốn phía bỗng chạy ra một đám bảo vệ.
Tay đặt lên gáy Dung Thời, cậu quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
"Cút."
Đội trưởng đội bảo vệ biết thân phận của cậu, hắn ta cảnh giác nhìn Dung Thời và cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, ngài có thấy kẻ khả nghi nào chạy ngang qua đây không?"
"Tôi đâu phải bảo vệ, cũng chẳng có nghĩa vụ canh giữ nhà giúp mấy người." Tống Du cười lạnh: "Cút, không thì chết."
Đội trưởng đội bảo vệ mặt xám mày tro, thật sự không dám chọc vị đại gia này, đành bảo mấy người còn lại tra xét những nơi khác.
Chờ họ đi xa, Tống Du mới chuyển tầm mắt, giễu cợt: "Còn không buông tay, anh muốn hôn tôi thật đấy à?"
Sau khi nói xong, cậu nghe thấy Dung Thời cười hai tiếng trầm thấp, rồi từ từ nghiêng người về phía mình.
Tới thật à?
Trong quá trình tới gần, chả hiểu vì sao Tống Du lại cảm thấy căng thẳng.
Hóa ra cảm giác hôn và được hôn hoàn toàn khác biệt.
Khi đôi môi sắp dán vào nhau, Dung Thời dừng lại.
Dung Thời: "Có thể hôn, nhưng phải bàn về giá cả trước đã."
Tống Du: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT