Nếu suôn sẻ, họ sẽ đến đích trước tối mai, đây là đêm cuối cùng ở tinh cầu này.
Hạ Niệm là Omega duy nhất trong đội, mọi người không định sắp xếp cho cậu ta gác đêm.
Hạ Niệm ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng đưa ánh mắt về phía dòng suối nhỏ.
"Các anh hãy coi tôi như một thành viên trong đội, đừng đối xử khác biệt."
Lưu Hoành ôm bó củi khô về, quẳng xuống cạnh đống lửa: "Thôi khỏi, nếu để cậu gác đêm thật thì bình luận mắng chúng tôi cặn bã sẽ dâng lên thành làn sóng mất."
Buổi chiều thấy Hạ Niệm và Tống Du rất thân thiết, họ bèn kéo Tần Lạc tra hỏi hồi lâu, kết quả cậu ta chỉ hộc ra một câu, sức chiến đấu mạnh mẽ và cực kỳ thân thiết với Tống Du.
Hắn cứ tưởng đối phương mạnh mẽ cỡ nào, ban đầu khi chiến đấu với lũ nhện, vài chiêu thức khiến hắn vô cùng kinh ngạc, thế nhưng ngay sau đó chẳng ăn nhằm gì sất, căn bản chỉ là giàn hoa.
Tống Du theo Dung Thời đi lấy nước trở về, nghe thấy vậy thì cười bảo: "Cậu ấy không giống Omega khác, có cậu ấy canh gác thì chúng ta cứ yên tâm mà ngủ."
"Hả? Không ổn lắm đi?" Dĩ nhiên Lưu Hoành chẳng tán đồng.
Có thể yên tâm ngủ thật ư?
Hồ Phong cũng thu dọn xong và quay trở lại.
"Đúng vậy, dù sao cũng chỉ có vài giờ, chúng ta phân công mỗi người canh gác một tiếng là đủ."
Dung Thời ngồi đối diện với Hạ Niệm qua đống lửa, lạnh nhạt bảo: "Cậu ấy có thể treo cổ và đánh bại tất cả chúng ta đấy, tốt hơn hết hãy lo cho bản thân mình trước."
Tần Lạc ôm trái cây về: "?"
Hồ Phong ngồi xổm xuống thu dọn củi lửa: "?"
Lưu Hoành định tìm lương khô: "?"
Bạch Đình và Trần Thần vừa tuần tra trở lại: "?"
Chủ tịch, nói mớ với vẻ mặt nghiêm túc như vậy thật sự được sao?
Thoáng thấy Tống Du nhìn sang, Hạ Niệm bèn thuận theo: "Tôi chỉ có khả năng tự bảo vệ mình thôi."
Có thể tự bảo vệ mình ở khu nguy hiểm cấp ba vốn rất khó khăn.
Lời này tưởng khiêm tốn thực ra lại ẩn chứa khoe khoang.
Mọi người không ai ngốc, bèn giả bộ chẳng nghe thấy, yên lặng tiếp tục làm việc.
Tống Du lấy hai trái cây từ tay Tần Lạc, quẳng sang cho Hạ Niệm một quả, rồi ngồi xuống bên cạnh Dung Thời, dùng nước rửa sạch.
Dung Thời nhìn chằm chặp tay Hạ Niệm, hồi lâu không chịu rời tầm mắt.
Chú mèo con nào đó lại ngứa da.
"Nhìn chằm chặp cậu ấy làm gì vậy?" Tống Du gặm một miếng, cố ý bảo: "Muốn ăn thì tự lấy."
Dung Thời quay sang: "Ba người sao cậu chỉ lấy hai quả?"
Tống Du: "Anh là người à?"
Dung Thời: "..."
Thoáng thấy Trần Thần ôm trái cây đi rửa, Tống Du cười khanh khách đưa đến bên miệng Dung Thời: "Hay anh cắn tạm một miếng?"
Dung Thời cụp mắt nhìn trái cây bị gặm dở, trên thịt quả trắng tuyết còn lưu lại dấu răng ai đó.
Ánh mắt phức tạp, hắn xây dựng tâm lý trong một giây đồng hồ.
Vừa há miệng định cắn, trái cây trước mắt chẳng còn tăm hơi.
Hắn nghe thấy giọng Tống Du mang ý cười rõ ràng: "Anh muốn ăn chung một quả với tôi thật đấy à?"
Dung Thời: "..."
Thấy hắn không thoải mái, Tống Du cảm thấy sảng khoái.
Vừa định gặm thêm miếng nữa, trái cây trong tay bị cướp mất.
Dung Thời hung hăng cắn một miếng rõ to, trong ánh mắt lạnh nhạt lộ vẻ đắc ý.
Tống Du chuyển tầm nhìn từ đôi mắt hắn xuống trái cây chỉ còn lại một nửa, chớp chớp mắt.
Không ngờ có ngày, hai người cùng lưu lại dấu vết trên một thứ, cứ tưởng rằng đời này chẳng có cơ hội gặp mặt nhau...
"Bị cậu ăn qua nên biến chua rồi." Dung Thời mặt gỗ.
Một câu đơn giản kéo suy nghĩ của Tống Du về hiện thực: "..."
Bên kia, Trần Thần vừa rót nước rửa trái cây vừa bảo Tần Lạc: "Sắp đánh nhau thì phải, muốn cá cược không? Ai thua sẽ phụ trách bữa sáng ngày mai."
Tần Lạc liếc mắt ra phía sau, lắc đầu: "Người ta ve vãn tán tỉnh nhau, chúng ta tham dự vào làm chi?"
Trần Thần: "..."
Hạ Niệm nhìn hai người đối diện chẳng coi ai ra gì mà trêu chọc nhau, cảm thấy hình như mình đã để sót tin tức quan trọng nào đó.
Thoáng thấy tầm mắt của cậu ta, Tống Du quay sang: "Sao vậy, cậu không ăn à?"
Hạ Niệm vô cùng cảnh giác đối với đồ vật ở khu nguy hiểm, bèn nói: "Tôi không thích ăn trái cây."
Cách đống lửa, Tống Du kinh ngạc: "Đây không phải thứ cậu thích nhất sao?"
Cơ mặt Hạ Niệm khẽ co rút, cậu ta cuống quít rời tầm mắt, hàm hồ đáp: "Ừm, trừ bỏ đồ ở bên ngoài thế này."
Để ý thấy nụ cười của Tống Du, Dung Thời tiếp tục ăn trái cây vừa cướp được.
Bé Mèo Tống rất hưởng thụ quá trình đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay.
Ngay khi con mồi hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tưởng mình an toàn thì đó chính là ngày chết.
Có sở thích biến thái này, không hổ là nhóc điên.
Cảm thấy đáng yêu thì khả năng hắn cũng chẳng bình thường.
Hạ Niệm vốn tưởng rằng vừa gặp mặt, Tống Du sẽ gác đêm cùng, ai ngờ, cậu lại chui thẳng vào lều của Dung Thời.
Thành viên trong đội đủ nhiều, buổi tối chẳng tới phiên Dung Thời, mà phần của Tống Du đã chia cho Tần Lạc.
Dung Thời ngăn cậu lại: "Thỏ Thỏ cậu thân nhất ở đó."
Tống Du gạt tay hắn ra: "Nhưng bà xã thân nhất ở chỗ này."
Dung Thời: "..."
Chú ý tới tầm mắt Hạ Niệm, hắn buông tay để cho cậu đi vào, thuận miệng bảo: "Hôm nào không ôm tôi thì không ngủ được à?"
Dứt lời, hắn thấy ánh mắt Hạ Niệm hơi đổi rồi vội nhìn sang hướng khác.
Đóng cửa lại, Dung Thời nằm xuống.
Trong đầu nghĩ về sự kiện liên quan tới Hạ Niệm.
Hắn không ngờ Hạ Niệm lại mang thân phận giả để tiếp cận Tống Du, liệu có phải đời trước Tống Du bị cậu ta lừa gạt nên mới đính hôn.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, sau thời điểm đó họ rất ít khi gặp nhau trong trò chơi.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Dung Thời nhìn chằm chằm đỉnh lều, nghĩ đến chuyện Hạ Niệm lừa gạt tình cảm Tống Du, thậm chí còn làm chất dẫn dụ của Tống Du bùng phát, đáy lòng cực kỳ khó chịu, chỉ hận không thể bóp chết cậu ta ngay lập tức.
Nhưng hắn lại mau chóng phát hiện không đúng, bởi căn bản chẳng logic chút nào.
Nếu Tống Du tưởng Hạ Niệm là hắn, vậy chỉ cần vào trò chơi để xác định thật hay giả. Mà cũng chẳng cần thiết, nếu hai người gặp lại nhau trên trò chơi thì nhất định Tống Du sẽ phân biệt được.
Vậy vì sao?
Dung Thời quay trở lại điểm xuất phát.
Với tính cách của Tống Du, đại khái chỉ có hai nguyên nhân khiến cậu đính hôn, một là thích, hai là có thể lợi dụng.
Chen chúc trong không gian yên tĩnh hồi lâu, Dung Thời quay sang nhìn Tống Du vẫn im lặng nằm bên cạnh nãy giờ.
Không phải hắn tự luyến, nếu Tống Du thích một ai đó thì chắc chắn hắn là người đầu tiên.
Đối với vương tử điện hạ muốn gì có đó mà nói, nếu không thích thì sẽ chẳng kết bạn với một người quen qua mạng nhiều năm như thế.
Ở đây chẳng có người ngoài, Tống Du bỏ lớp ngụy trang xuống, sắc mặt khó coi.
Tuy cậu và Thỏ Thỏ chẳng cố tình mã hóa những hành động của mình trong game, thế nhưng chắc chắn người bình thường không thể phát hiện ra.
Nhưng bây giờ chẳng những bị phát hiện, mà người ta còn bố trí nhằm âm mưu gì đó.
Từ tính cách, ngoại hình và hành vi cử chỉ của Thỏ Thỏ cho đến cách thức giao tiếp giữa hai người v.v...
Những người đó dùng số liệu để sao chép một Thỏ Thỏ giả hoàn mỹ và đưa đến trước mặt cậu vào thời điểm thích hợp.
Vì sao?
Cậu đã rời khỏi vị trí kế thừa ngôi vị, chúng lại giở trò ấy có nghĩa lý gì?
Liệu có cùng một đường với Tống Kha hay không?
Trên thân bỗng có thêm một tấm chăn mỏng, trong bóng tối cậu nghe thấy tiếng Dung Thời khẽ nói.
"Lần sau sang ngủ nhớ mang theo chăn."
Dung Thời vừa nằm trở lại thì ai đó xoay thân, chân dài vắt ngang trên người hắn.
Dung Thời: "...Cầm đi."
Tay Tống Du cũng vắt qua nốt, vòng sang hông hắn: "Tôi là nhân vật được thiết lập "Không ôm anh thì không ngủ được"."
Dung Thời: "..."
Tống Du ghét bỏ: "Cứng quá."
Thỏ Thỏ vừa ngoan vừa mềm, khi ôm lấy sẽ lún sâu vào bộ lông xoã tung, hệt cục bột nếp.
Nhưng Dung Thời y như tấm ván sắt, đấm một quyền cũng chẳng thấy lõm.
Dung Thời: "Vậy cậu đừng ôm."
Tuy nói thế, nhưng Tống Du cảm thấy cơ bắp của hắn thả lỏng rất nhiều, cậu bèn dán sát thêm một chút, mắt nhắm lại: "Ôm gối mềm mãi chán rồi, ngẫu nhiên dùng gối cứng cũng không tồi."
Dung Thời: "..."
Cho dù thế nào thì hắn vẫn chỉ là một cái gối ôm thôi đúng không?
Ngày hôm sau, họ phải vượt qua khu nguy hiểm cuối cùng – quần thể nấm độc.
Trong khu nguy hiểm, không chỉ có động vật biến dị mà còn cả thực vật nữa.
Thực vật nguy hiểm nhất chính là quần thể nấm độc, một khi tiếp xúc với sợi nấm hay bào tử nấm thì đều có khả năng nhiễm độc.
Tất cả đeo mặt nạ bảo hộ sinh vật lên, buộc chặt đồng phục huấn luyện.
Chung quanh dần xuất hiện các loài nấm độc lớn bé, màu sắc nào cũng có, càng vào sâu thì kích thước càng lớn.
Nửa giờ sau, không gian xung quanh chỉ còn lại quần thể nấm độc, sợi nấm tựa như tơ nhện giăng đầy trước mặt.
Trần Thần quan sát một lát rồi bảo: "Sợi nấm nhiều quá, khó di chuyển."
Sợi nấm ngang dọc chằng chịt, đi ngang qua dễ bị cuốn lấy, lúc đó cả người sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nấm độc. Ngoài ra còn thú hoang chuyên ăn nấm độc để sống, như thỏ, gấu, sóc... chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
【Kích hoạt hình thức vấn đáp vượt màn.】
Giọng máy móc nam đột ngột vang lên.
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Nhất định phải bắt họ vấn đáp vượt màn sao?
Tần Lạc và Trần Thần lập tức tiến lên nửa bước, chắn Dung Thời và Tống Du phía sau lưng.
"Chúng tôi phụ trách!"
Dung Thời, Tống Du: "..."
Ai bảo muốn trả lời câu hỏi đâu.
【Đã xác nhận, bắt đầu vấn đáp.】
Những người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không cho Dung Thời và Tống Du lên tiếng thì nhất định chẳng có vấn đề.
Một cửa sổ ảo lơ lửng giữa không trung, câu hỏi đầu tiên mau chóng xuất hiện.
【Hãy sử dụng kiến thức vật lý lượng tử để giải thích liệu con đường không - thời gian có thực sự tồn tại hay chăng.】
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn câu hỏi, hồi lâu chỉ phun ra đúng một chữ.
"Đệt!"
Sớm biết vậy thì để điện hạ đáp cho rồi, vấn đề này anh ấy nắm rất rõ.
Trần Thần cũng mờ mịt.
Mẹ kiếp họ là quân nhân chứ đâu phải nhà khoa học! Đề kiểu gì thế này!
Đếm ngược năm phút được quá nửa, Tống Du ung dung mở miệng: "Khỏi cần, tiến thẳng vào giai đoạn trừng phạt đi."
Những người khác: "..."
Cậu mỉm cười nhìn Hạ Niệm: "Đừng sợ, Thỏ Thỏ cái gì cũng biết, có cậu ấy ở đây tôi rất yên tâm."
Sắc mặt Hạ Niệm cứng đờ, trong lòng dâng lên linh cảm vô cùng xấu.
Đếm ngược nháy mắt chấm dứt, mặt đất chấn động mãnh liệt, sợi nấm xung quanh đột ngột vươn dài, một lũ sóc với những chiếc răng nanh dài từ bốn phía chạy tới bao vây bọn họ.
Những con sóc cao tầm bốn năm mét, hình thể khổng lồ, móng vuốt sắc bén, lớp da cứng rắn mười phần, vũ khí thông thường khó mà chọc thủng.
Mọi người rút kiếm, đề cao cảnh giác.
Tống Du cười khanh khách: "Chỉ có thế thôi à? Coi thường chúng tôi quá nhỉ? Thỏ Thỏ có thể hạ gục dã thú cấp bốn trong nháy mắt đấy, đối phó chừng này không phải là ngang với đi dạo chơi ư?"
Thấy cậu hào hứng dạt dào, Dung Thời bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu muốn thì để cậu chơi cho thỏa thích vậy.
"Có lòng hãy tăng gấp đôi lên."
【...】
Sợi nấm nhanh chóng lan tràn.
Tống Du vỗ vỗ vai Hạ Niệm: "Lên, sân khấu giao cho cậu."
Nói xong thì giữ chặt tay Dung Thời kéo lùi về phía sau: "Cọng bún sức chiến đấu bằng 5 này, ngoan ngoãn tránh ra rồi cùng hô to "ngầu lòi" với tôi đi."
Dung Thời: "..."
Những người khác: "..." Cọng bún sức chiến đấu bằng 5 á? Ai cơ?
Hạ Niệm: "..." Chết tiệt!
Chính là gần bốn chục con dã thú biến dị cấp ba cỡ lớn đấy, bảo cậu ta chiến đấu một mình ấy hả?
Sao chẳng ai báo cho cậu ta biết R10 có thể hạ gục dã thú cấp bốn trong nháy mắt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT