Chính Tống Du cũng không hiểu vì sao mình lại thành thật với Dung Thời, có lẽ bởi hắn là bạn nối khố của Thỏ Thỏ.
Tuy nhiên quan hệ "bạn nối khố" này, cho đến nay vẫn chỉ là lời nói một phía từ Dung Thời.
Đỉnh đầu đột nhiên nằng nặng, tóc bị xoa rối tung.
"Sau này cậu tự nói với cậu ấy đi."
Buông lỏng bàn tay ra, Tống Du mới phát hiện tay mình hơi mỏi.
"Anh không có ý kiến gì sao?"
Khóe mắt liếc lên mái tóc bị mình xoa rối tung, Dung Thời thản nhiên: "Cậu học được cách tôn trọng lập trường của tôi từ bao giờ thế?"
Tống Du cười nhạt: "Chẳng phải anh nói chúng ta là "người một nhà" còn gì?"
Dung Thời: "..."
"Anh không có ý kiến là tốt nhất."
Tống Du đứng dậy, gỡ tấm chăn mỏng trên người rồi khoác lên vai hắn: "Tôi vẫn đang chờ anh lừa tôi lấy tấm chi phiếu trống mà."
Chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, mắt Dung Thời bỗng mở to, hắn định nói gì đó thì đỉnh đầu có thêm một bàn tay lộn xộn.
Giọng Tống Du lạnh lùng: "Lần sau còn làm rối tóc tôi nữa thử xem?"
Dung Thời: "..."
Nhìn cậu ngoan ngoãn chui vào lều với mái tóc bù xù, Dung Thời thu hồi tầm mắt, bẻ củi ném vào đống lửa, bỗng nhiên bật cười.
Tờ mờ sáng hôm sau.
Tất cả các đội thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.
Dãy núi này cực kỳ rộng lớn, nếu thuận lợi đi thẳng một mạch cũng phải mất tới hai ngày.
Năm người Tần Lạc đau lòng nói lời tạm biệt với chiếc xe bán tải đã gắn bó với họ trong hai ngày.
Họ đi cùng nhiều đội, sau một giờ, chừng bảy tám đội rẽ sang hướng khác.
Đến giữa trưa, lúc dừng chân nghỉ ngơi chỉ còn lại khoảng trăm người.
"Quái lạ thật, một đường quá thuận lợi."
Trong đội có người thắc mắc.
"Đã nửa ngày, thế mà chẳng gặp lấy một con dã thú, phản khoa học."
"Có lẽ chúng ta gặp may mắn."
"Không ổn, bụng cứ thấy rờn rợn thế nào ấy."
"Đúng vậy, lũ dã thú chạy đi đâu nhỉ?"
Bảy người Dung Thời ngồi trên một tảng đá.
Tần Lạc nghe họ bàn tán, bổ sung một câu: "Đúng là quái lạ thật."
Hồ Phong suy tư: "Chắc chúng chạy trốn hoặc ẩn núp đâu đó, chứ sao mà chết hết được?"
Lưu Hoành: "Hay là có thú lớn quanh đây?"
Bạch Đình: "Thú lớn gì, mày đừng dọa người!"
Dung Thời co cặp chân dài ngồi trên tảng đá, trong đầu cứ hiện lên hình vẽ con thỏ và ánh mắt suy sụp của Tống Du tối qua.
"Anh cảm thấy sao, anh hai?"
Đã lâu không nghe thấy xưng hô như thế, Dung Thời tỉnh táo lại.
"Không biết nữa, cứ cẩn thận một chút."
Vào rừng mà muốn tránh thoát mọi nguy hiểm thật viển vông, đành phải đến đâu tính đến đó.
Tảng đá rất lớn, Dung Thời ngồi bên này, Tống Du ngồi bên kia.
Cậu cười khanh khách: "Anh hai nhớ bảo vệ người ta đấy nhé."
Dung Thời: "..."
Tối hôm qua khóc như đưa đám, nay đã full máu sống lại nhanh vậy sao?
Nghỉ ngơi chốc lát, họ tiếp tục lên đường.
Leo qua một ngọn đồi, đi tiếp đến lưng chừng ngọn đồi thứ hai.
Dung Thời lưu ý tình huống xung quanh, nhắc nhở mấy người kia bám sát.
"Khả năng nơi này có tổ kiến."
"Lại là tổ kiến à?" Tần Lạc nhíu mày: "Làm sao anh biết?"
Dung Thời: "Trên đường từ chân núi đến đây, tổng cộng xuất hiện năm gò đất nhỏ, bên cạnh vương vãi cành cây còn sót lại, là lối đi để kiến thợ ra ngoài kiếm ăn."
Nghe vậy, Trần Thần thắc mắc: "Tôi cũng trông thấy gò đất, nhưng không có lỗ chui vào mà."
Dung Thời: "Mỗi khi ra vào chúng nó sẽ bịt kín cửa động, đề phòng các loài bò sát khác xâm nhập."
Lưu Hoành: "Sau khi biến dị thì chỉ số thông minh của chúng cao hơn à?"
Dung Thời: "Cùng giống loài mà cấp bậc biến dị khác nhau thì đặc thù biến dị tựa một trời một vực."
Hiếm khi thấy Tống Du cũng mang vẻ mặt em bé tò mò, Dung Thời bèn giảng giải thêm.
"Dựa vào kích thước có thể đánh giá được mức độ biến dị..."
Đang nói, Tống Du nhìn về một hướng, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu có người đụng vào thì sao?"
Dung Thời nhíu mày, dõi theo tầm mắt cậu.
Đúng lúc thấy một sinh viên đạp chân lên gò đất.
Sinh viên: "Gì đây nhỉ? Rất chắc chắn."
"Mẹ kiếp..." Lưu Hoành nổi nóng, hô to: "Đừng có đạp! Sao mày lại tùy tiện thế!"
Tự nhiên bị mắng, sinh viên kia nổi giận.
Đang định đáp trả, gò đất dưới chân bỗng chấn động, hắn cứ như bị lửa đốt mông, vội vàng lùi ra.
Hai sợi râu đột ngột thò lên, chẳng mấy chốc bộ hàm kiến cứng rắn xuất hiện, đóng mở liên tục, hệt gọng kìm.
"Phắc! Con kiến!"
Mọi người thấy động tĩnh, lập tức tránh xa.
Kiến nhỏ hơn hạt gạo thì chẳng ai sợ cả.
Nhưng đằng này nó lại cao tới nửa thân mình, vô cùng dọa người.
"Chỗ này cũng có!"
Tiếng ai đó hô to lên ở phía khác.
Đám người Lưu Hoành lập tức rút kiếm, lưng tựa vào nhau tạo thành vòng tròn.
Lưu Hoành: "Mẹ nó, càng nhiều người thì chết càng nhanh!"
Hồ Phong: "Lần này cũng là kiến nhưng khó mà qua được."
Bạch Đình: "Làm sao đây? Chạy đi đâu bây giờ?"
Là thành viên trong đội ngũ của anh chàng sâu lười, lựa chọn này không có trong từ điển của họ.
Đàn kiến bò rất nhanh, chớp mắt, hàng chục con chui lên từ sườn dốc.
Dung Thời nhìn quanh bốn phía, lấy sườn dốc làm tiêu chí, trong đầu xây dựng đại khái vị trí tổ kiến.
Tổ kiến trong khu nguy hiểm cấp ba có diện tích khổng lồ, kéo dài tới mấy chục km. Mà vị trí hiện tại của họ đã hoàn toàn lọt vào phạm vi tổ kiến, trong khoảng thời gian ngắn không kịp rút ra ngoài.
"Đông quá!"
Bị đàn kiến bao vây, đội hình lập tức rối loạn.
Đã có đội rút về theo đường cũ.
Dung Thời nhíu mày ngăn cản một đội ngũ đi ngang qua, trùng hợp lại là đội của Tống Kha.
"Bên đó không an toàn."
Tống Kha không phải đội trưởng, tuy nhiên thành viên trong đội chẳng phải đàn em thì cũng là thân tín của hắn.
Vốn đã xích mích, chạy trốn lại bị ngăn cản, người trong đội sắc mặt rất khó coi, họ đều nghĩ Dung Thời cố ý.
"Chỗ đó không an toàn, vậy chẳng lẽ ở lại làm thức ăn cho lũ kiến à?"
"Đúng vậy, không chạy thì đừng có ngăn cản chúng tao!"
"Mau tránh ra!"
Tống Kha được bảo vệ ở giữa, hắn nhàn nhã xỏ tay vào túi, tầm nhìn chuyển từ Tống Du sang Dung Thời, cười bảo: "Ngu dốt là phúc, hai đứa mày thật xứng đôi."
"Làm gì có phần thưởng nào cho lòng tốt!" Dung Thời chưa lên tiếng, Trần Thần nổi giận cướp lời: "Muốn thì cứ chạy, bọn mày có chết cũng chả liên quan tới chúng tao."
"Mày có ý gì?"
"Muốn đánh nhau hả?"
Trần Thần định nói tiếp, Dung Thời ngăn lại.
Dung Thời: "Không cần."
Nhắc nhở bởi vì cùng tham gia cuộc thi, còn có nghe hay không thì đó là chuyện của người ta.
Dung Thời nhìn Tống Kha, lạnh nhạt: "Tôi nghĩ ở đây chẳng ai có phúc hơn anh đâu."
Nụ cười trên khóe miệng Tống Kha dần lạnh lùng, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, Dung Thời đã dẫn Trần Thần đi mất.
Những đội tham gia vấn đáp vượt màn rõ ràng có vũ khí mạnh hơn các đội khác.
Đội Dung Thời chỉ có súng lục và kiếm, chiến đấu mất nhiều sức.
Chưa đầy mười phút, mặt đất và cây cối đều bị bao phủ bởi đàn kiến, bộ hàm chúng sắc bén, cứ liên tục cựa quậy khiến da đầu người tê dại.
Dung Thời nhảy lên, tránh thoát khỏi gọng kìm của một con kiến.
Lúc rơi xuống, hắn giẫm lên đầu nó, bỏ qua đôi sợi râu đang múa may, đâm kiếm xuyên vào lớp mô mềm trên cổ.
Dùng sức rạch ngang một đường, chất lỏng màu xanh lục phun ra, con kiến giãy giụa kịch liệt vài cái rồi ngã gục.
Trước sau chưa đầy một giây đồng hồ, Dung Thời nghiêng người tránh nọc độc, nhảy xuống.
Thân thủ uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác dứt khoát trôi chảy.
Lưu Hoành đứng gần đó chém vài nhát mới chết một con kiến thợ, còn bị nọc độc bắn lên quần áo, nhìn thấy Dung Thời thì hâm mộ không thôi.
"Đệt, quả nhiên là nhân vật lớn!"
Trước kia xem Dung Thời tham gia huấn luyện khảo sát, cộng với thời điểm thi đấu cơ giáp, Lưu Hoành biết hắn rất mạnh. Nhưng hiện giờ so sánh, cảm giác chênh lệch này đánh sâu vào nhận thức.
Một vài sinh viên bên kia cầm súng laser bắn hụt, Lưu Hoành cảm thấy bản thân có thể sử dụng kiếm đâm chết kiến thợ đã thực trâu bò, kết quả gặp Dung Thời hạ một con trong một giây! Lại còn không thèm chớp mắt!
Mẹ kiếp thế này mà là mạnh á? Căn bản mức độ mạnh không cùng một đẳng cấp với họ!
Dung Thời: "Tập trung chú ý."
Lưu Hoành: "..."
Thân thủ của cậu làm tôi không tập trung được!
Trần Thần vừa lau mồ hôi vừa tranh thủ nghỉ ngơi, cười bảo: "Sau khi trở về tôi sẽ viết một chuyên đề phân tích về loài kiến."
Bạch Đình: "Tao cung cấp tư liệu sống."
Hồ Phong: "Tao cũng vậy."
Mùi hôi nồng nặc bốc lên từ mọi phía, thỉnh thoảng có tiếng sinh viên hoảng hốt kêu lên thảm thiết, không ít người bị thương.
Gọng kìm của kiến không có độc, nhưng độc tính trong máu lại cực mạnh, nếu bất cẩn để miệng vết thương dính máu, e rằng không dừng cuộc thi đấu thì không xong.
"Nhiều... nhiều quá!"
"Căn bản giết không xuể!"
"Sao bên kia kéo tới đông thế?"
Mấy đội rút về theo con đường cũ vội chạy trở lại, phía sau họ chồng chất tới vài tầng kiến thợ.
Một khi bất cẩn lọt vào thì sẽ bị xơi tái chẳng còn miếng nào.
Dung Thời lưu ý tình hình xung quanh.
Cùng một tổ kiến, nếu bị kinh động sẽ dễ dàng kéo ra cả đàn.
Hắn dùng một thanh kiếm bình thường còn lưu loát hơn người ta sử dụng gậy laser.
Quanh thân chất đầy xác kiến thợ, mà toàn thân hắn vẫn sạch sẽ trừ bỏ lớp mồ hôi mỏng trên thái dương.
Tương tự còn có Tống Du.
Một phát một con, chẳng lãng phí viên đạn nào.
Tuy nhiên sự kiên nhẫn cũng bay theo từng viên đạn, dần cạn kiệt.
Ánh mắt cậu lạnh lùng: "Cứ thế này không ổn."
"Qua bên kia." Dung Thời chỉ vào một sườn dốc nhỏ yên ắng.
Sáu người khác lập tức hưởng ứng, phối hợp mở đường máu.
Chạy được một đoạn, những con kiến đuổi theo đều bị họ giải quyết, xung quanh không có thêm kiến bò ra, rốt cuộc cũng được thở phào một hơi.
Có đội thấy họ đến được chỗ an toàn, bèn lần lượt chạy tới.
Trần Thần tinh mắt trông thấy đội Tống Kha.
"Ơ, không nghe chúng tao khuyên cơ mà? Chạy tới đây làm gì vậy?"
Đội trưởng kia nghe thấy, gương mặt ửng đỏ, chẳng biết nói gì bèn chuyển ánh mắt về phía Tống Kha.
Tống Kha lạnh lùng hừ, đen mặt, không đáp.
"Ông anh Trần, đi thôi." Tần Lạc cười vỗ vỗ vai Trần Thần, ý bảo hắn đuổi kịp.
Là người trong cuộc, Tần Lạc không thể xung đột trực diện với Tống Kha, tuy nhiên vẫn đi theo hóng chuyện được.
Chạy hơn nửa tiếng, chỉ còn mấy chục con đuổi theo.
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.
Leo qua đỉnh núi, nghỉ ngơi chưa đầy một tiếng, không biết ai hoảng loạn kêu to.
"Kiến! Đông quá!"
Dung Thời và Tống Du nhìn sang, chúng đang bò lên từ sườn núi bên kia, hầu hết là kiến lính.
Hình thể kiến lính lớn hơn kiến thợ, hung hãn gấp bội.
Họ chỉ có thể rút lui, nhưng không thể quay về đường cũ, bèn mạnh mẽ xốc tinh thần tiếp tục chiến đấu.
May mắn lần này số lượng không nhiều như lũ kiến thợ, chỉ có hai tốp đuổi theo.
Thấy trong đội vài người mệt đến mức nằm nhoài trên mặt đất, Dung Thời bèn tìm hang động gần đó cho họ nghỉ ngơi.
"Sao rồi?" Dung Thời bước đến cạnh Tống Du: "Đi đứng bất tiện thì nói, tôi sẽ cõng cậu."
Tống Du quay đầu nhìn hắn, súng xoay vài vòng quanh ngón tay: "Anh thấy tôi đi đứng bất tiện chỗ nào?"
Dung Thời: "Chả sao đâu, đừng thẹn thùng."
Tống Du: "Muốn ăn đạn phải không?"
Hai người câu được câu không, vừa đi vừa châm chọc.
Hang núi râm mát, thích hợp nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống chưa đầy vài phút, đội ngũ khác cũng kéo tới.
Rất nhiều sinh viên bị thương, họ bèn tranh thủ tiến hành sơ cứu.
Dung Thời đứng ở cửa hang lớn nhìn ra xa, xem xét địa hình, bên này có tổ kiến, vậy phải lập lại lộ trình.
Dưới chân bỗng truyền đến chấn động nhỏ, ánh mắt Dung Thời biến đổi.
Cảm giác cơn chấn động di chuyển từ xa tới gần, nghĩ đến một khả năng, hắn quay đầu nhìn Tống Du và mọi người: "Thu dọn đồ đạc đi, nhanh!"
Vừa trải qua trận chiến với cường độ cao, mọi người chẳng còn sức mà bước, nhưng thấy sắc mặt Dung Thời không ổn, tim họ vọt lên cổ họng.
Một đám hoảng hốt chạy ra cửa hang xem xét.
Cho dù Dung Thời phản ứng nhanh, vẫn không bắt kịp tốc độ của đàn kiến.
Phía trước cửa hang độ trăm mét bỗng lộ ra mấy chục động kiến, kiến thợ và kiến lính thi nhau chen chúc chui lên, bò về phía họ.
Vừa trông thấy, có người suýt vỡ mật, ồn ào muốn dừng cuộc thi đấu.
Xét tình hình hiện tại, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Tống Du đi đến bên Dung Thời: "Anh thấy sao?"
Với bọn họ mà nói dừng cuộc thi đấu chẳng tổn thất gì.
Chi bằng nhân cơ hội này rút lui, không lãng phí thời gian nữa, trở về tinh cầu Đế Đô lo việc chính.
Dung Thời: "Rút lui thôi."
Trước đó hắn cho rằng từ giữa sườn núi xuống tới mặt đất là tổ kiến, nhưng chấn động vừa rồi giúp hắn xác định, cả ngọn núi này đều là tổ kiến.
Phần trên mặt đất đã khổng lồ như vậy thì khó mà tưởng tượng phần dưới mặt đất rộng lớn tới mức nào.
Với sức mình, căn bản họ đánh không được, mà có đánh cũng vô nghĩa.
Mắt thấy đàn kiến ngày càng bò tới gần, có người lấy đạn tín hiệu chuẩn bị phóng lên trời.
Khi tất cả đều chú ý tới đàn kiến, trước mắt Dung Thời đột ngột lướt qua một vệt vàng, hắn duỗi tay bắt lấy theo bản năng, nhưng lại trúng không khí.
Tống Du bị ai đó đẩy vào lưng, cậu lăn từ cửa động xuống sườn núi. Cho dù thân thủ nhanh nhẹn, tới khi xoay người ngồi dậy, đàn kiến lính chỉ cách cậu chưa tới mười mét.
"Tiểu Du!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT