Động tĩnh trên phi thuyền nhanh chóng truyền tới tai Tống Kha.
"Chó điên cắn người quá đỗi bình thường." Tống Kha nằm trên ghế cạnh bể bơi, một Omega thanh tú đang giúp hắn bôi kem chống nắng: "Nó càng như vậy càng có lợi cho chúng ta."
Trợ lý đặc biệt vẻ mặt nghiêm túc: "Lần này gọi cậu ấy về, tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm..."
"Anh đủ chưa?" Tống Kha đập ly rượu vang đỏ trong tay xuống đất, chiếc ly vỡ tan tành khiến Omega kia sợ hãi run lẩy bẩy: "Một thằng con hoang bị vứt bỏ mà tôi cũng phải dè chừng à?"
Rượu bắn lên ống quần trợ lý, bộ tây trang đắt giá coi như bỏ, anh ta cúi gằm mặt đứng đó, chẳng dám ho he nửa lời.
Tống Kha cười gằn: "Sự việc lần trước nhất định tôi sẽ không để yên."
Nửa cái tinh cầu Đế Đô này đều biết hắn bị Tống Du hành hung.
Tuy nói sự việc phát sinh trong cung, rõ ràng đã cấm truyền ra bên ngoài, thế mà vẫn ồn ào huyên náo trong giới thượng lưu, trở thành bí mật công khai.
Ngoài mặt chả ai nói gì, bên trong lại xì xào bàn tán, làm hắn mang tai mang tiếng.
Nếu không nhanh chóng lấy lại thể diện thì hắn còn dương oai thế nào trước mặt mọi người?
Nghĩ đến League năm nay, Tống Kha hỏi: "Đã sắp xếp chưa? Nhớ phân thiếu gia Hạ và tiểu thư Thiên cùng một đội với tôi đấy."
Trợ lý cung kính gật đầu: "Vâng."
Địa vị của Hạ gia và Thiên gia ở tinh cầu Đế Đô hết sức quan trọng.
Tống gia từng có vị vương tử Omega gả vào Hạ gia, bởi vậy địa vị Hạ gia mới thăng lên thành đại quý tộc. Trong vài thập niên gần đây, tuy thành viên nắm giữ thực quyền trong gia tộc không nhiều lắm, nhưng địa vị ở tinh cầu Đế Đô vẫn luôn được củng cố.
Thiên gia thuộc dòng dõi quân nhân, có năm thượng tướng và Thiên Lí - từng làm tổng tư lệnh vài chục năm, mới về hưu không bao lâu.
Từ góc độ lợi ích mà nói, hai nhà này là ưu tiên hàng đầu trong việc lựa chọn kết hôn.
Muốn lên ngôi, ngoại trừ nắm giữ đủ thế lực bên ngoài thì chuyện kết hôn cực kỳ mấu chốt.
Ai kết hôn sinh con trước thì càng có ưu thế kế vị.
Trong khi Tống Du còn đang lêu lổng đồng tính, hắn đã tìm được đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn sinh con.
Tống Kha dám khẳng định, tới lúc đó số lượng người ủng hộ Tống Du sẽ tụt dốc không phanh.
Trên phi thuyền, Tần Lạc đang nằm thẳng cẳng chơi game thì nhận được tin báo từ trợ lý nhà mình, bèn chạy đi tìm Tống Du.
Phòng khách chả có ai, cậu bèn ngửi theo mùi để tìm, vào bếp thì thấy Tống Du đang đeo tạp dề, dùng khuôn và bơ trang trí bánh quy, còn Dung Thời khoanh tay đứng cạnh.
Tần Lạc: "..."
Thiết lập người đàn ông sắt đá của hai người đâu?
Tống Du dần trở nên nóng nảy, làm mãi không xong nổi một chiếc, bèn quẳng khuôn trang trí xuống bàn.
"Cậu ấy thích ăn hay anh thích ăn?"
Tầm mắt Dung Thời đảo qua đống vật thể không rõ trên chiếc bánh: "Cậu ấy thích ăn."
Tống Du nheo mắt: "Có thật không?"
Dung Thời chả chút gánh nặng tâm lý, gật đầu.
Quả thực Bé Mèo rất thích ăn đồ ngọt, từ nhỏ đã thường xuyên giới thiệu đồ ăn vặt cho hắn. Có lần hắn tò mò đi mua túi kẹo mà Bé Mèo mãnh liệt đề cử, ngọt đến tê răng.
Rất nhiều lần hắn làm điểm tâm cho Miên Miên đều bị Tống Du ăn mất.
"Cậu ấy thích loại bánh quy ngọt ngào đẹp mắt." Dung Thời nhìn mặt bàn, hất hất cằm, giọng điệu từ tốn: "Mà cậu làm chưa đủ tiêu chuẩn."
Nếu kẻ khác dám bắt bẻ thế này thì Tống Du đã sớm tiễn hắn xuống gặp Diêm Vương rồi, nhưng đó lại là Thỏ Thỏ.
Tống Du xoa tóc, dùng ngón trỏ chấm chút bơ bỏ vào miệng.
Lại cầm lấy khuôn trang trí, kìm nén cơn bực bội, bắt đầu luyện tập một lần nữa.
Chừng này bơ, rất thơm, vậy làm hai chiếc đi.
Dung Thời: "Cổ tay phải linh hoạt... Đừng cứng nhắc như thế... Đống này là phân dê à?"
Tống Du: "..."
Dung Thời bước qua, cầm lấy tay cậu từ phía sau: "Nào, thả lỏng cổ tay, bây giờ hãy tưởng tượng ra hình ảnh của hoa hướng dương..."
Tần Lạc đi tới cửa bếp, bị một màn này dọa cho sợ hãi đến mức lùi lại một bước.
Từ khi nào mối quan hệ giữa điện hạ và Dung Thời thân mật như vậy?
Dung Thời ôm điện hạ mà không bị đánh liệt nửa người?
Mẹ nó Dung Thời tay anh sờ gì đấy?
Tay điện hạ là thứ anh có thể tùy tiện sờ à?
Có dám ghé sát đầu vào chút nữa không?
"Hoa hướng dương chứ đâu phải hoa cúc... Cậu mà tưởng tượng ra hoa cúc thì chỉ có thể nghĩ tới phân thôi."
Đúng lúc Tần Lạc băn khoăn có nên vào hay không thì chợt nghe thấy Dung Thời nói thế.
Trong bếp truyền ra tiếng đấm đá binh bốp.
Tần Lạc: "..."
Chủ tịch Dung, anh có thể sống đến bây giờ, mạng thật cứng.
Trải qua hai ngày, phi thuyền trường quân đội đáp xuống sân bay chuyên dụng của Học viện Hoàng gia thuộc tinh cầu Đế Đô.
Kế tiếp nhà trường sẽ triển khai cuộc họp về giải đấu sắp tới, sinh viên được dẫn tới khu ký túc xá tạm thời.
Đồng phục của Học viện Hoàng gia là màu trắng, còn Học viện quân đội là màu đen.
Học viên quân đội đi bộ trong khuôn viên trường đặc biệt dễ thấy, nhất là Dung Thời và Tống Du, hấp dẫn hầu hết tầm mắt.
Có thể đến Học viện Hoàng gia học tập chẳng phải gia đình bình thường, hơn nửa sinh viên đều biết thân phận của Tống Du, nhưng không được phép thảo luận công khai.
Tống Du bị lưu đày đến tinh cầu khác, việc này càng chẳng thể tiết lộ.
Một vương tử thất thế còn không được ưu ái bằng con em đại quý tộc, nhưng giá trị nhan sắc của Tống Du còn đó, sức hấp dẫn đủ bù cho những khiếm khuyết khác.
Ngay cả khi biết cậu bị vây hãm trong hoàn cảnh hiểm ác, người theo đuổi cậu vẫn có thể kiên trì bám đuôi vài vòng quanh tinh cầu Đế Đô.
Còn Dung Thời bị chú ý, ngoài nhan sắc và vóc dáng chẳng thua kém Tống Du còn điều quan trọng nhất mà mọi người đều tò mò: Alpha có thể bẻ cong Tống Du rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sinh viên trong các phòng học bám cửa sổ nhìn ra ngoài...
"Kia chính là Dung Thời nhỉ? Đệt, người thật trông còn đẹp trai hơn ảnh chụp."
"Nếu là Alpha như vậy thì tao cũng có thể."
"Ha ha ha ha có thể cái quái gì, mày chắc sẽ đè được hắn không? Chỉ sợ trinh tiết khó bảo toàn."
"Đẹp trai thật, nghe nói anh ấy là tân chủ tịch Trường quân đội Trung ương thì phải?"
"Tui lén coi diễn đàn trường quân đội, nghe đồn anh ta rất đặc biệt, kỳ thi nào cũng được đúng sáu mươi điểm."
"Chủ tịch mà chỉ được sáu mươi điểm thôi á? Mấy năm nay tiêu chuẩn trường quân đội hạ thấp vậy."
Trong một lớp học năm thứ nhất, mọi người sôi nổi bàn tán.
Hạ Niệm ngồi gần cửa sổ, quan sát Tống Du đi bên cạnh Dung Thời xuyên thấu qua bóng cây loang lổ, gương mặt đẹp chẳng lộ biểu cảm gì.
"Niệm Niệm, Dung Thời đẹp trai quá!" Một Omega kích động chạy tới cạnh cậu ta: "Mình thích anh ấy, bạn thì sao?"
"Dân thường có gì mà thích?" Hạ Niệm lạnh nhạt, âm thanh thực nhẹ, tựa như nói với chính bản thân mình: "Thế mà giao du với loại người đó."
Trên đường tới ký túc, Dung Thời nhân tiện đánh giá ngôi trường.
Đời trước hắn tới đây không nhiều lắm, thỉnh thoảng có đến một vài lần vào lễ khai giảng, cũng chẳng quan sát kỹ.
Hóa ra trước đây Bé Mèo học ở nơi này.
"Ài, vẫn cảm thấy nơi đây thân thuộc hơn." Tần Lạc đi cạnh Tống Du, lộ vẻ buồn bực: "Chẳng biết còn cơ hội trở về không."
Nghe thấy từ thân thuộc, Tống Du nhìn Dung Thời, giọng lạnh lùng: "Còn tôi lại thích trường quân đội, đặc biệt là con người ở đó, cực kỳ đáng yêu."
Dung Thời thong dong bước, sắc mặt thản nhiên: "Cảm ơn đã khích lệ."
Tống Du: "Tôi nói anh chắc?"
Dung Thời: "Không nói tôi thì nói ai?"
Tần Lạc: "..."
Sao hai người này càng ngày càng lạ nhỉ?
Đám người Lưu Hoành đã đi trước, Tần Lạc thầm nghĩ họ thật sáng suốt, tránh bị cơm tró đập vào mặt.
Đang định đuổi theo, cậu ta bỗng nhìn thấy Tống Kha dẫn mấy người men theo bờ sông đi tới.
Tần Lạc dừng bước, quay đầu nhìn Tống Du: "Anh, bên kia kìa."
Ngay khi Tống Kha xuất hiện thì Tống Du đã trông thấy, nhưng lười phản ứng.
Đi theo phía sau đối phương là Lâm Duệ - cháu trai Lâm Phong, ngoài ra còn có Lưu Nam - anh họ Lưu Hoành.
Ngay khi mắt Tống Du liếc về phía đó, Dung Thời cũng nhìn theo, âm thanh của 01 vang lên trong đầu.
【Mẹ nó kia chính là anh trai hư hỏng của kim chủ papa, dám hại kim chủ papa chính là kẻ thù của 01, 01 xin xuất chiến!】
Dung Thời: "..."
【Bên cạnh là Lâm Duệ và Lưu Nam, phụ tá của Tống Kha, cũng chả phải thứ tốt lành gì.】
Tống Kha bước thật nhanh, cố ý chặn đường Tống Du.
"Ngọn gió nào thổi mày trở lại đây thế, khách quý nha."
Tống Du cao hơn Tống Kha một chút, khi đến gần, đôi mắt cậu hơi cụp xuống: "Nhà tôi tôi muốn thì về, không mượn anh quan tâm."
Tống Kha: "Sao lại nói thế? Tao không được phép à?"
Tống Du: "Là cái thá gì mà đòi quan tâm tới chuyện của tôi? Anh xứng ư?"
Một câu lập tức chọc giận Tống Kha, hắn nhìn Dung Thời im lặng từ nãy tới giờ, ánh mắt đánh giá người một cách khinh miệt.
"Đây là bạn đồng tính của mày hả? Cảm giác ở bên kẻ đồng tính chắc không được bình thường đâu nhỉ?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ đồng tính, ngôn ngữ mười phần châm chọc.
"Đúng là không bình thường." Tống Du chẳng đổi sắc mặt: "Sao? Anh cũng muốn tìm đồng tính thử à?"
Không để Tống Kha lên tiếng, cậu tiếp tục cười giễu cợt: "Chẳng qua tôi rất tò mò, cỡ như anh mới xơi có hai cú đấm đã nằm dưỡng thương cả nửa tháng mà vẫn có thể khuất phục được Alpha sao?"
"Mẹ kiếp mày..."
Vốn dĩ Tống Kha chẳng tính toán ra tay ngay bây giờ, hắn chỉ muốn tới để chế nhạo Tống Du, ai ngờ đối phương đã bị cho ra rìa mà vẫn còn phách lối!
Thật sự tức không nhịn được, Tống Kha vung nắm đấm lên.
Còn chưa kịp đụng tới người, cổ tay đã cảm thấy đau nhức. Hắn quay đầu nhìn, cứ tưởng Tống Du, hóa ra lại là Dung Thời.
"Học viện Hoàng gia cho phép ẩu đả à?" Dung Thời lạnh nhạt: "Dã man vậy sao?"
Phút chốc, Tống Kha chẳng biết đáp trả thế nào, còn Tống Du suýt bật cười.
"Mày là cái thá gì, nơi này không tới phiên mày lên tiếng!" Tống Kha dùng sức tránh thoát.
Dung Thời thuận thế buông cổ tay hắn ra, nghiêng người bảo vệ Tống Du phía sau: "Ai ức hi//ếp cậu ấy thì tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Lưu Nam chen vào: "Con mắt nào của mày nhìn thấy chúng tao ức hi//ếp nó?"
Dung Thời: "Trong tiêu chuẩn của tôi, nói chuyện với vợ tôi mà không cười chính là ức hi//ếp, còn lớn tiếng ồn ào chính là khiêu khích trắng trợn."
Lưu Nam: "..." Đệt!
Tần Lạc: "..." Sao anh có thể dùng thái độ nghiêm túc thốt ra mấy lời nói đó?
"Tên dân thường quê mùa từ đâu chui ra cũng dám bày đặt tới đây hống hách!" Thấy Dung Thời dám ngăn cản Tống Kha, còn dõng dạc tuyên bố như thế, Lâm Duệ bước tới vài bước, cầm dao đâm thẳng vào điểm yếu trên cơ thể Dung Thời.
Hôm nay, mục đích chính là đến chế nhạo Tống Du, giúp đại vương tử trút cơn giận lần trước.
Họ không thể trực tiếp ra tay với Tống Du, nhưng với Dung Thời thì hoàn toàn khác.
Nói trắng ra, cố tình giết Dung Thời ngay giữa thanh thiên bạch nhật cũng chẳng ai dám trách móc.
Dung Thời chưa ra tay, Lâm Duệ đã bị đá lùi về phía sau vài bước.
Hắn ôm bụng hít khí, đang định nổi cơn điên, ngẩng đầu lên lại thấy đó chính là Tống Du.
"Dám ra tay với vợ tao à?" Tống Du sắc mặt tối tăm, đáy mắt tích tụ phẫn nộ: "Xem ra mày không muốn sống nữa."
Đối mặt với cậu, Lâm Duệ không dám thẳng thừng đáp trả.
Công khai ẩu đả vương tử, cho dù đó là vương tử thất thế cũng mang tội nặng.
Nắm đấm đỡ đòn bị túm chặt, Lâm Duệ chưa kịp rút về đã cảm thấy toàn bộ cánh tay xoay theo một hướng.
"Rắc", cơn đau nhức truyền tới.
"A...!" Lâm Duệ nghiến răng, cố gắng xoay người theo.
Nhưng mới được nửa chừng, gáy đã dính một đòn nặng nề, cảnh vật trước mắt quay cuồng.
Tống Du vặn cánh tay hắn rồi thúc khuỷu tay vào gáy đối phương.
Thừa lúc Lâm Duệ choáng váng, mất đi năng lực phản kháng, Tống Du đạp vào chân khiến hắn khuỵu gối xuống.
Chờ khoảnh khắc thân thể hắn mềm oặt, Tống Du túm tóc đập đối phương vào thân cây.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, Tống Kha nhìn mà khiếp sợ, trong đầu lặp đi lặp lại duy nhất ý niệm – trình độ quyền cước của Tống Du mạnh hơn không ít.
Kỹ năng chiến đấu của Lâm Duệ vốn nằm trong top mười của lớp, thế mà lúc chạm trán với Tống Du lại chẳng có lấy một cơ hội phản kháng.
Thời điểm này Tống Kha cũng chả nghĩ nhiều, hắn chẳng kịp đánh giá thực lực của Tống Du thêm lần nữa, chỉ một lòng muốn vớt vát thể diện, tuyệt đối không để cậu cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Nghĩ vậy, nhân lúc hỗn loạn, Tống Kha đấm thẳng vào gáy Tống Du.
Tống Du đang đối phó với Lâm Duệ, không cần quay lại, dùng một tay chặn đứng đòn tấn công của Tống Kha.
Nhưng cả ba người đánh hội đồng cũng chẳng phải đối thủ của Tống Du.
Tần Lạc muốn giúp thì Dung Thời ngăn lại.
Cậu ta lo lắng, hết nhìn Tống Du rồi lại nhìn Dung Thời, khẽ bảo: "Thời điểm này tôi có thể hỗ trợ mà!"
Điện hạ bị tấn công, cậu ta là tuỳ tùng kiêm giám hộ, đương nhiên có lý do hỗ trợ.
"Đừng." Dung Thời quan sát động tác của Tống Du, giọng nhẹ bẫng: "Không muốn gây rắc rối cho cậu ấy thì cứ đứng đây."
Tần Lạc giương mắt nhìn, Tống Du đập người vào thân cây, giẫm rồi đá, khiến ba người kia mặt mũi bầm dập, đáy lòng cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Dạo này công phu của điện hạ tiến bộ nhanh thế nhỉ?
Có khi cậu ta không hỗ trợ thì ba người kia sẽ bị đánh chết ấy chứ?
Chuyện cậu ta băn khoăn cuối cùng không xảy ra.
Ở Học viện Hoàng gia, hệ thống an ninh chẳng thua kém trường quân đội là bao.
Các thành viên trong Hội sinh viên hồng hộc chạy tới, đang định quát mắng thì trông thấy Tống Du, chẳng một ai lên tiếng.
Dám khuyên Tống Du, mạng nhỏ khó giữ.
Tống Kha bò dậy, cảm thấy mũi hơi ngứa, bèn dùng mu bàn tay chà lau, toàn là máu.
Thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập, hắn tức giận, ngón tay run rẩy: "Tống Du, mẹ kiếp mày dám đánh tao?"
"Tống Kha, ai bảo anh ra tay trước." Tống Du ung dung sửa sang ống tay áo, giọng điệu lười biếng rời rạc: "Tôi chẳng cần biết anh là ai, cứ kẻ nào dám bắt nạt vợ tôi thì tôi sẽ liều mạng với kẻ đó, đánh một trận thế này còn nhẹ chán."
Cậu lại nhìn Lâm Duệ ôm bụng và Lưu Nam mặt mũi bầm tím: "Tôi đứng đây tuyên bố cho rõ, ai động tới anh ấy chính là kẻ thù của tôi, nếu dám làm thì sớm vận động giãn gân cốt để ăn đòn đi là vừa."
Sinh viên xung quanh hai mặt nhìn nhau, phút chốc chẳng biết nên nói gì.
Tần Lạc mơ hồ cảm thấy điện hạ nhà mình đang làm chuyện lớn, nhưng chẳng hiểu vì sao cậu cứ phải nhắc tới Dung Thời.
Còn Dung Thời cố ép khóe miệng cứ chực chờ cong lên, đáy mắt thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.
Chẳng cần gì, chỉ cần một lời nói và ánh mắt đã phối hợp vô cùng ăn ý với hắn, có mỗi mình Tống Du mà thôi.
Nhóc điên, điên lên cũng thật đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT