Chưa đầy hai tiếng nữa kỳ khảo hạch sẽ kết thúc, Dung Thời gửi chứng cứ cho Từ Phong rồi cùng Tống Du rời đi.

Từ Phong lập tức bảo người ôm hai thằng nhóc tới phòng y tế, mời hai phụ huynh đang nổi điên và ba con Trần Hiểu tới văn phòng.

Thấy hai người Dung Thời đi rồi, họ lại vênh váo, vỗ bàn dọa sẽ kiện nhà trường.

"Hóa ra đây là cách mấy người quản lý trường học à? Để mặc đứa nhỏ bị người ngoài vào bắt nạt sao?"

"Tôi nói rõ, nếu không công khai xin lỗi thì có phá sản tôi cũng phải kiện tới cùng!"

Từ Phong khuyên họ bình tĩnh: "Hai người muốn kiện tụng thế nào, xin cứ tự nhiên, nhưng trước hết phải giải quyết cho xong sự việc lần này đã."

Ông nhìn ba Trần Hiểu vẫn im lặng từ nãy tới giờ: "Ba Trần không có lời gì muốn nói sao?"

Nghe vậy, hai vị phụ huynh kia nhìn sang.

Tống Du đáng giận, nhưng nếu không phải Trần Hiểu xui khiến con cái họ làm chuyện xấu thì đâu đến nỗi!

Ba Trần ôm con mình, dáng vẻ thờ ơ: "Việc này chẳng liên quan tới con tôi, tôi chẳng có gì phải nói cả."

Một câu khiến tình hình lại trở nên hỗn loạn.

-

Dung Thời và Tống Du về tới trường thì gặp Thiên Phàm đi ra, sắc mặt rất khó coi.

"Dù có chuyện gì cũng đừng bỏ đi vào thời điểm này chứ?" Thiên Phàm tức giận đến mức quên cầm bình giữ nhiệt.

Tống Du liếc Dung Thời, không nói một lời, trở về phòng thi.

Dung Thời: "Em trai em xảy ra chuyện."

Còn tưởng họ ra ngoài chơi vì cố ý thi trượt, ánh mắt Thiên Phàm biến đổi.

"Được rồi, tôi đã nói với thầy giám thị, mau trở về kiểm tra đi."

Tận mắt thấy họ ngồi vào chỗ, Thiên Phàm mới mở thiết bị đầu cuối liên lạc với Từ Phong.

"Từ Phong, tình hình Dung Miên Miên thế nào..."

Đăng nhập hệ thống chiến đấu, họ đồng thời xuất hiện ở khu vực chuẩn bị.

Bởi những người khác đã ở chiến trường cho nên nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Mới giải quyết được nửa chừng đã phải về, Tống Du rất khó chịu, đùa bỡn dao găm quân dụng trong tay một cách táo bạo.

"Biết ai làm không?"

Dung Thời chọn dao găm và súng trong đống vũ khí còn lại.

"Biết."

Tống Du: "Ai?"

Xô nước giội vào Coca không khác nào giội lên người cậu.

Đối với kiểu khiêu khích trắng trợn này, cậu chẳng bao giờ nương tay.

"Nói cho cậu biết cậu lại đánh chết người ta à?" Dung Thời lấy đồ xong rồi ra ngoài.

Tống Du giễu cợt: "Sao, chủ tịch Dung muốn khuyên tôi cải tà quy chính hả?"

Dung Thời: "Đánh đấm chẳng giải quyết được gì."

Tống Du đang định cười nhạo, thì nghe thấy hắn nói tiếp: "Nhưng mà có một số người - không đánh không ngoan."

Bước ra khỏi khu chuẩn bị, bên ngoài là một vùng đất hoang vu, có con sông rộng mấy chục mét chạy ngang bản đồ, lau sậy ven bờ cao quá đầu người.

Dung Thời nhìn quanh bốn phía, dễ dàng nhận ra phương hướng rời đi của đại đội.

Hai người khởi động chế độ tăng tốc, đuổi theo với tốc độ gấp mười lần.

Xung quanh lục tục xuất hiện xác dã thú, có tiếng xôn xao truyền tới từ bụi lau sậy phía trước.

"Bên phải, bên phải!"

"Hướng chín giờ có ít nhất ba con lợn rừng! Đệt, là thú biến dị cấp hai!"

"Rút lui! Trốn trong lùm cây!"

Dung Thời lắng nghe rồi cấp tốc chui vào bụi lau sậy.

Tống Du bám theo, xem hắn định làm gì.

Gạt lớp lau sậy ngoài cùng sang một bên, khung cảnh rộng mở, ven sông khoảng mười mét, một tiểu đội mười mấy người đang bị một đàn lợn rừng to lớn bao vây.

Chỉ liếc mắt Dung Thời đã trông thấy Trương Nghị.

Dã thú cấp bậc cao thấp được sinh ra ngẫu nhiên trong quá trình chiến đấu, cấp bậc càng cao hình thể càng lớn, lực phá hoại càng khủng khiếp.

Lợn rừng vốn là loài dã thú hung hãn, sau khi biến dị càng hung hãn gấp bội.

Với sinh viên, trải qua một tháng luyện tập khắc khổ thì việc đối phó vài con lợn rừng cấp hai không quá khó, chỉ cần cẩn thận tránh bị răng nanh lợn rừng đâm trúng.

Lục Minh lớn tiếng chỉ huy: "Đừng đứng đối diện chúng!"

Mười mấy sinh viên không ngừng thay đổi vị trí, tiếng súng hầu như chưa từng gián đoạn.

Nhưng họ đã đánh giá thấp số lượng lợn rừng.

Đám lau sậy cứ xào xạc, lợn rừng thi nhau chạy ra, trong đó thậm chí còn có một con biến dị cấp ba, hình thể lớn gấp đôi cấp hai!

"Không được, đánh không lại!"

"Hay là trở về theo đường cũ đi?"

"Bên đó cũng có lợn rừng! Chúng ta chỉ có thể rút lui bằng đường thủy thôi!"

"Chẳng biết dưới nước có gì mà mày dám xuống á?"

Tống Du ngồi xổm cạnh Dung Thời, mỉm cười: "Anh định xem tới khi nào?"

Dung Thời vẫn im lặng quan sát tình hình.

Nơi này địa thế khá cao, có thể thấy rõ ràng từng động tĩnh trong đám lau sậy kia.

Tống Du nhân tiện phân tích: "Chiếu theo tốc độ của lợn rừng, nếu một phút nữa mà không rút lui thì toàn quân sẽ bị diệt tới tám chín phần."

Vừa dứt lời, Dung Thời gạt đám lau sậy bước ra.

Tống Du: "Anh muốn cứu họ hả?"

Dung Thời nắm chặt dao găm quân dụng, không quay đầu lại: "Chết hết thì chúng ta lấy gì chơi?"

Tống Du ngẩn ra, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Hóa ra anh cũng biết nói tiếng người đấy nhỉ?"

Lợn rừng ngày càng nhiều, chốc lát, ngoại trừ đường thủy thì hoàn toàn không có đường lui.

"Đệt! Mới hơn một tiếng đã bị loại, thành tích khẳng định lót đáy!"

"Thật xui xẻo!"

"Điểm của dã thú cấp ba gấp hai mươi lần cấp hai đấy! Nếu chúng ta thắng, chắc chắn sẽ dẫn đầu!"

Sau khi đàn lợn rừng tập kết đủ số lượng nhất định, chúng bắt đầu phát động công kích quần thể.

Tiếng gào rống hòa lẫn tiếng súng, chiến trường hỗn loạn, họ bị buộc phải liên tục lui về phía sau, đầu gối ngập trong nước.

Lục Minh lo giữ mạng, chẳng rảnh mà chỉ huy nữa, thân ai người nấy lo.

Tiếng gào rống của lợn rừng cấp ba vô cùng đáng sợ, nỗi sợ hãi cái chết khiến thân thể họ cứng đờ, ngón tay bóp cò run rẩy.

Rốt cuộc một Beta bị răng nanh dã thú cấp ba đâm thủng, cơ thể hất tung, máu phun đầy đất!

Đồng thời, cuộc thi của thí sinh này cũng sớm kết thúc.

Hình ảnh đẫm máu trở thành cọng rơm cuối cùng khiến các thành viên còn lại sụp đổ.

"Mẹ kiếp, ta bỏ cuộc! Tao không muốn bị răng nanh lợn rừng đâm thủng đâu!"

"Tao... tao cũng bỏ cuộc, đệt mợ!"

Thấy dã thú cấp ba vọt tới trước mặt, họ hoang mang rối loạn muốn bỏ cuộc trước thời hạn, thế nhưng càng hoảng sợ càng không bấm nút nộp bài được.

Trước mắt một bóng đen đột ngột vụt qua, con lợn rừng cấp ba gào rống rồi ngã vật xuống, bọt nước bắn tung tóe.

Máu lợn rừng phun ra, trong tầm nhìn mơ hồ, họ thấy một người tay cầm dao găm quân dụng dính máu đứng bên bờ sông.

Không phải anh chàng sâu lười Dung Thời thì có thể là ai?

"Phắc!"

"Một nhát một giây, hạ gục trong nháy mắt?"

"Nhân... nhân vật lớn quả nhiên vẫn là nhân vật lớn!"

Họ kích động tới mức lắp bắp, sự hiểu biết về Dung Thời lại nâng lên một tầm cao mới.

Cả tháng nay, hầu như Dung Thời không tham gia khóa huấn luyện thực chiến nào, có đến cũng chỉ tập tành qua loa.

Thể chất vừa đủ đạt tiêu chuẩn, kỹ thuật bắn tạm được, không bao giờ đấu tay đôi với ai cả, tựa hồ chẳng có gì khiến cho hắn hứng thú.

Rất nhiều người thầm nghi ngờ, liệu có phải hắn chẳng có thực lực gì hay không.

Xét cho cùng, chỉ huy giỏi tức là thông minh; lý thuyết ngon tức là hay đọc sách; chơi cơ giáp mô phỏng trôi chảy tức là trí nhớ tốt, chỉ cần nhớ rõ combo phím tung chiêu thức sẽ đánh thật đẹp thật nhẹ nhàng ngay.

Học viện quân sự vốn coi trọng vũ lực, nổi tiếng thực sự phải là người có năng lực chiến đấu cá nhân mạnh mẽ. Thế nên dù nhân phẩm của Tưởng Tinh Trạch chẳng ra sao thì vẫn có đầy người săn đón hắn.

Nói trắng ra, ai chiến đấu lợi hại người đó chính là anh cả, còn lại chỉ là hư vô.

Từ trên xác con lợn rừng, Dung Thời nhảy xuống, chân vững vàng tiếp đất, tay phóng thẳng con dao găm về một hướng.

Dao găm đâm trúng đầu một con lợn rừng biến dị cấp hai đang chạy hùng hục.

Đau nhức làm thân mình nó vặn vẹo kịch liệt, nó liều mạng húc vào con lợn rừng phía trước.

Con lợn rừng phía trước bị húc trúng nên lệch phương hướng công kích, xông thẳng về phía Trương Nghị.

Trương Nghị còn đang giật mình vì Dung Thời xuất hiện, chưa kịp lấy lại tinh thần thì cơ thể bị hất tung lên, ngã ùm xuống sông.

Lưng truyền tới cơn đau nhức, nước lạnh thấu xương luồn vào tay áo cổ áo, hắn cắn răng giãy giụa hồi lâu mới nổi lên khỏi mặt nước. Đang định bơi vào bờ, mặt sông đột ngột bắn lên tia nước nhỏ, có thứ gì đó xẹt qua đùi phải. Trương Nghị cảnh giác lùi lại, theo bản năng nhìn lên.

Không ngờ Dung Thời đang giơ súng nhắm thẳng về phía này.

Hắn vừa bắn ư?

Đang thắc mắc, Trương Nghị phát hiện đùi phải ngày càng đau.

Bắn trúng rồi sao?

Hắn phẫn nộ tột đỉnh: "Mẹ kiếp mày muốn giết tao à?"

"Đầu óc cậu bị cửa kẹp rồi sao?" Dung Thời lạnh nhạt: "Vừa rồi tôi bắn cá sấu bơi tới đấy chứ."

Nói xong lại nã thêm một phát.

Viên đạn sượt qua cánh tay Trương Nghị rồi chui xuống nước, rất nhanh cánh tay xuất hiện một vệt máu.

Dung Thời thong dong bổ sung: "Nhưng tôi bắn không chuẩn lắm đâu, cậu đừng động đậy nhé."

Tất cả mải đối phó lợn rừng cấp hai còn sót lại, chỉ có vài người đứng gần đó nghe nói có cá sấu bèn vội vàng rời khỏi mặt nước.

"Có cá sấu! Lên bờ mau!"

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!"

"Tao sẽ bị chơi đến ngủm củ tỏi mất!"

Chốc lát, dưới sông chỉ còn mỗi Trương Nghị không thể lên bờ.

Hắn bơi tới hướng nào cũng bị viên đạn của Dung Thời chặn lại, chân tay bê bết máu.

Miệng vết thương ngâm dưới nước lạnh buốt, đau nhức. Chân bắt đầu rút gân, cứng còng.

Trương Nghị chửi ầm lên: "Mày làm trái quy tắc khảo hạch! Tao muốn tố cáo..."

Chưa dứt lời, một viên đạn lại sượt qua cổ hắn.

Cổ đau đớn nóng rát, chất lỏng âm ấm trượt xuống, gió lạnh thổi thấu cả tim gan.

"Đã bảo đừng động đậy mà."

Bị uy hiếp, sắc mặt Dung Thời không hề gợn sóng, lạnh lùng bảo: "Nếu chẳng may trúng đạn, bị thương chính là cậu."

Một số người để ý tới tình huống bên này, nhưng chẳng có thời gian xen vào.

Tống Du chậm rãi bước, súng trong tay bắn thẳng vào con lợn rừng đang xông tới, một phát vỡ đầu.

Cậu phớt lờ đàn lợn rừng, chỉ giải quyết những mối đe dọa trên đường đi.

Đến chỗ Dung Thời, vừa lúc trông thấy hắn rút băng đạn rỗng ném xuống sông rồi lấy băng đạn mới ấn vào và trượt ống súng.

Động tác gọn gàng trôi chảy, rất đẹp mắt.

Tầm nhìn của Tống Du dừng lại hai giây trên đôi tay mảnh khảnh, mới quay đầu ngó Trương Nghị dưới sông.

"Là hắn à?"

Ngay sau khi lợn rừng cấp ba bị hạ gục, con đầu đàn chết, rất nhiều lợn rừng bỏ chạy, số còn lại nhanh chóng được sinh viên giải quyết.

Lúc họ thở phào nhẹ nhõm vì may mắn thoát khỏi nguy hiểm thì rốt cuộc cũng phát hiện ra tình huống của Trương Nghị.

"Sao Dung Thời lại nhắm bắn Trương Nghị vậy?"

"Tình huống thế nào? Cổ và cánh tay hắn đầy máu kìa."

"Không biết đang làm gì thế nhỉ?"

Trương Nghị sắp kiệt sức, chẳng rõ vì quá đau hay quá lạnh mà gương mặt tái nhợt.

Thấy những người khác đã giải quyết xong lợn rừng, hắn hô to: "Dung Thời muốn giết tao! Mau tố cáo nó!"

Đạn tiếp tục sượt qua tay Trương Nghị, lưu lại vệt máu mới.

Dung Thời: "Tôi đang giúp cậu giết cá sấu mà."

Trương Nghị tức đến mức nổi gân xanh đầy cổ: "Mẹ kiếp có cá sấu hay không chả lẽ tao không biết à?"

Ánh mắt nhóm sinh viên vi diệu chuyển qua chuyển lại giữa hai người, phút chốc không biết nên nói sao.

"Bạn muốn làm gì?" Lục Minh với ánh mắt xấu xa đi tới: "Hãy bỏ súng xuống ngay lập tức!"

Chẳng phải Dung Thời đã bỏ đi rồi ư? Tại sao lại trở về? Chỉ một đao đã giải quyết được dã thú cấp ba? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực đây?

Câu hỏi tràn ngập tâm trí Lục Minh, khiến hắn ghen tỵ đến phát rồ.

"Thật sao?" Dung Thời lại nã một phát súng, lạnh nhạt bảo: "Định trơ mắt nhìn chó của cậu bị cá sấu xơi tái à?"

"Làm gì có cá sấu!" Lục Minh lạnh lùng phản bác: "Tôi đếm tới ba, nếu bạn không bỏ xuống thì tôi sẽ tố cáo! Một... hai..."

"Cá sấu thật kìa! Chết tiệt chết tiệt!"

Không biết ai kêu gào, lông tơ mọi người dựng đứng, đồng loạt giơ súng nhắm xuống sông.

Dưới mặt nước phía sau Trương Nghị tầm năm mét, có một con quái vật khổng lồ đang bơi tới.

Rất nhanh mặt sông bên trái hắn cũng có động tĩnh, sau đó là bên phải rồi phía trước.

Trương Nghị có thể cảm giác được luồng nước chuyển động, hắn sợ hãi tới mức răng va lập cập, hốc mắt đỏ bừng: "Mau... mau cứu tôi! Mau cứu tôi!"

Lục Minh kinh ngạc: "..." Sao lại thế?

Tống Du thấy vậy, khóe môi khẽ nhếch.

Trước đúng là không có, nhưng sau lại bị máu Trương Nghị hấp dẫn.

Mặt nước lăn lăn gợn sóng, khi lưng con cá sấu nổi lên thì tim mọi người vọt tới cổ họng.

Ở dưới nước, bị một đàn cá sấu biến dị vây quanh, mẹ kiếp thế có hãi hùng không?

Trương Nghị vừa di chuyển, Dung Thời lập tức nổ súng.

Mỗi viên đạn đều sượt qua Trương Nghị và trúng vào con cá sấu bơi đến gần.

Hết băng đạn, Dung Thời mặt vô cảm, đổi băng đạn khác tiếp tục bắn.

"Cứu... cứu tôi! Cứu tôi với!" Trương Nghị nghẹn ngào, cố gắng vùng vẫy trong nước.

Cảm giác đau đớn vì trúng đạn chẳng là gì so với nỗi sợ hãi khi bị đàn cá sấu vây quanh.

Sức lực mau chóng tiêu hao, thể xác và tinh thần sắp sụp đổ.

"Tôi phải nhấn mạnh bao nhiêu lần." Giọng nói lạnh nhạt của Dung Thời lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi bắn không chuẩn lắm đâu, phiền cậu đừng động đậy."

Tống Du cười khanh khách phụ họa: "Đúng vậy, nếu sơ ý bắn chết, thì tao có lý do để nghi ngờ mày hãm hại bà xã của tao đấy."

Không thể lên bờ, không thể động đậy, vì cứ động đậy sẽ bị bắn, còn có thể bị cá sấu cắn bất cứ lúc nào.

Cuối cùng tâm lý không chịu được sự giày vò quá mức, Trương Nghị thất thanh khóc rống.

Lục Minh nghiến răng, nổ súng về phía cá sấu.

Hắn chắc chắn, Dung Thời đang trả thù!

Chẳng kiêng nể gì, dạy dỗ chó của hắn ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không đặt hắn vào mắt!

Người khác không dám bắn những con cá sấu ở gần Trương Nghị nên chọn những con ở xa.

Trong chớp mắt, Trương Nghị đắm chìm trong làn mưa đạn, toàn thân run rẩy, chỉ sợ biến thành cái sàng lỗ chỗ.

Tới khi Dung Thời dùng hết đạn, cá sấu dưới sông được giải quyết, nước trong vắt đã chuyển sang màu hồng.

Ai đó mang về cây gậy trúc dài, sau đó vài người hợp sức kéo Trương Nghị lên bờ.

Lên tới nơi, Trương Nghị mềm oặt ủ rũ trên mặt đất. Cơ thể trên dưới không có vết thương chí mạng nào, nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lập cập, toàn thân run lẩy bẩy.

Lục Minh chỉ vào vết thương trên người hắn rống lên với Dung Thời: "Đây đều là chuyện tốt mà mày làm!"

Dung Thời vứt khẩu súng hết đạn xuống trước mặt Trương Nghị, làm hắn sợ đến co quắp.

"Vết thương ngoài da thế đã là gì so với bị cá sấu xơi tái? Thế này mà chịu không nổi, sợ rằng chẳng thích hợp gia nhập quân đội."

Lục Minh: "Mày...!"

Dung Thời: "Thôi được, cứ coi như tôi xen vào chuyện của người khác vậy."

Không mặn không nhạt quẳng lại một câu, hắn ung dung đi mất.

Những người khác hồi tưởng chuyện vừa rồi, tim vẫn đập loạn xạ.

"Đúng vậy, may mắn mà chủ tịch phát hiện kịp thời, bằng không sẽ lưu lại bóng ma tâm lý mất."

"Về sau tao không dám tới gần bờ sông nữa, quá khủng khiếp!"

"Chủ tịch thật tốt bụng, hơn nữa lại có tài thiện xạ, tao không dám nổ súng trong vòng một mét quanh Trương Nghị!"

"Tao cũng thế! Nhỡ lệch một chút thì..."

Nghe họ bàn tán, sắc mặt Lục Minh tối sầm.

Qua ống tay áo bị rách của Trương Nghị, có thể thấy rõ hàng chục vết máu, khoảng cách chia đều, không hề hơn kém.

Kỹ thuật bắn như vậy, sợ rằng ngay cả Tưởng Tinh Trạch cũng không phải đối thủ của hắn!

Nhận thức này càng làm Lục Minh giận dữ.

-

"Thủ đoạn của chủ tịch Dung thật đáng nể." Tống Du đi bên cạnh Dung Thời: "Nhưng anh chơi đủ rồi, vậy tôi thì sao?"

Mắt Dung Thời nhìn về phía trước, giọng rất lạnh nhạt: "Chỉ cần tôi không thấy, tùy cậu chơi."

Tống Du cười khẽ: "Chính anh nói đấy nhé."

Khảo hạch kết thúc, mọi người bước ra khỏi thiết bị chuyên dụng.

Cảm giác đau đớn vì bị thương trong trận chiến dần biến mất, họ đứng dậy hoạt động tay chân rồi phấn chấn thảo luận.

Trương Nghị vẫn bị nỗi sợ hãi chi phối, mãi vẫn chưa trở lại bình thường.

Cho tới khi thầy giám thị nhắc nhở, hắn mới chậm chạp tháo dụng cụ.

Nhưng chân vừa thò ra ngoài, vạt áo của hắn bị túm chặt, một sức mạnh lôi hắn xềnh xệch ra khỏi phòng thi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play