Dung Thời và Tống Du vừa ra khỏi ký túc, đúng lúc gặp Lục Minh và Tưởng Tinh Trạch đi tới.
Hai người kia vừa trò chuyện vừa tươi cười, thoạt nhìn rất thân thiết.
Tống Du trêu ghẹo: "Không sợ phó trợ thủ tuyển cả đống kẻ thù cho anh à?"
Công việc tuyển thành viên cho hội sinh viên do phó chủ tịch phụ trách, chủ tịch chỉ cần xác nhận danh sách cuối cùng là được.
Thấy hai người bên kia nhìn qua, Dung Thời dời tầm mắt: "Chỉ cần không tuyển cậu vào thì chẳng có vấn đề gì hết."
Tống Du: "Tôi kém cỏi vậy sao?"
Dung Thời: "Tôi sợ chết người, bồi thường không nổi."
Tống Du: "..."
Dung Thời vốn định phớt lờ nhưng Lục Minh lại chào hỏi.
"Dung Thời, thấy đàn anh sao không chào hỏi một tiếng thế?" Lục Minh cười bảo.
Lời nhắc nhở khiến biểu cảm của Tưởng Tinh Trạch trở nên khó tả.
Cho dù không làm chủ tịch thì hắn ta vẫn là bậc đàn anh của Dung Thời, vậy mà đối phương chẳng hề tôn trọng dù chỉ chút ít!
Dung Thời: "Tôi không báo cáo anh ta vô trách nhiệm là nể nang lắm rồi."
Sắc mặt Tưởng Tinh Trạch tối sầm: "Mày có ý gì?"
Dung Thời nhìn Lục Minh: "Về mối quan hệ cá nhân tôi không nhắc đến, thế nhưng trong công việc đáng lẽ anh phải trao đổi với tôi chứ, chức trách bản thân còn chưa làm tốt thì có tư cách gì mà chỉ đạo người khác đây?"
"Dung Thời!" Mặt Tưởng Tinh Trạch đen xì: "Mày...!"
Chẳng chờ hắn ta nói xong, Dung Thời đã vỗ vỗ bả vai Lục Minh: "Cậu là trợ thủ của tôi đấy, năng lực mặt nào cũng ưu tú, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, đừng làm tôi thất vọng nhé."
Lục Minh: "Mày...!"
Một tràng mắng chửi người không thể tuôn ra thành lời.
Nếu người ta mắng bạn, bạn có thể đường hoàng mắng lại, nhưng đối phương lại tâng bốc bạn lên tận trời, từng câu từng chữ đều chứa gai nhọn, đâm sâu vào da thịt.
Thế thì chẳng có cách nào cả, chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng thôi.
Nói xong, Dung Thời chả thèm nhìn Tưởng Tinh Trạch mà bỏ đi luôn, thuyết minh cho thái độ kiêu ngạo tới cực điểm.
Vứt lại hai người vốn đang hoà thuận vui vẻ biến thành lúng túng ngượng ngùng.
Lục Minh thấy sắc mặt Tưởng Tinh Trạch rất kém, vội vàng giải thích: "Quan hệ giữa tôi và Dung Thời không tốt là chuyện bí mật, căn bản không phải như hắn nói..."
Tưởng Tinh Trạch lạnh nhạt nhìn: "Đúng vậy, cậu là trợ thủ của hắn, tôi đang làm trò hề gì không biết."
Lục Minh: "Đâu có, đàn anh, tôi thấy năng lực của anh so với Dung Thời..."
Chưa kịp giải thích, Tưởng Tinh Trạch đã lạnh lùng đi mất.
Một trận gió rét thổi qua, Lục Minh nghiến răng, thầm mắng Dung Thời tới trăm vạn lần.
Tống Du đặt tay lên bả vai Dung Thời, cười không dừng được: "Hay cho kế ly gián, thật sự không nhận ra anh cao tay như thế, tôi bắt đầu cảm thấy thương hại Lục Minh rồi đấy."
Nói thế nào thì Tưởng Tinh Trạch cũng giữ vị trí đứng đầu trong một khóa, cả năm làm chủ tịch ăn trên ngồi chốc, lòng tự trọng lớn hơn bất cứ ai. Lúc bị Dung Thời chà đạp hắn ta suýt suy sụp tại chỗ.
Nghĩ đến vẻ mặt gượng gạo của Lục Minh, Tống Du chỉ muốn cười.
Dung Thời phủi vai hệt như phủi bụi.
Sự ghen ghét đố kỵ của Lục Minh hắn được cảm thụ từ kiếp trước, nếu đã không muốn dây dưa với Lục Hữu Khải thì chẳng cần dồn tâm tư ứng phó với Lục Minh làm gì.
Tống Du xỏ bàn tay bị ghét bỏ vào túi: "Tuy nhiên cố tình hạ thấp uy tín của mấy kẻ máu mặt thì có lẽ chúng sẽ không để anh yên."
Cậu tiếp tục: "Vết nhơ kia cũng không thể che giấu giá trị của anh, thậm chí nếu anh đắc tội cả hai bên thì vẫn xuất hiện bên thứ ba tới mời chào anh."
Dung Thời quay sang nhìn cậu.
Tống Du mỉm cười: "Anh cần phải có một vết nhơ lớn hơn, vi phạm điểm mấu chốt, mà kết hôn với tôi là giải pháp tối ưu, là lựa chọn phải trả giá nhẹ nhàng nhất."
Biểu cảm Dung Thời không hề gợn sóng: "Lải nhải từ nãy tới giờ hóa ra là muốn tôi cưới cậu hả?"
Tống Du: "... Anh có phải ớt cay chuyển thế không?"
Dung Thời: "?"
Tống Du: "Không làm người sặc thì chết à?"
Dung Thời: "..."
Thời gian nghỉ trưa, Dung Thời mang tư liệu đến văn phòng Thiên Phàm, vừa lúc gặp Tần Lâm tới đưa canh.
Thiên Phàm coi Dung Thời như cục cưng, kéo hắn qua cùng ngồi uống.
Vừa uống vừa thảo luận trận chiến cơ giáp mô phỏng lần trước.
"Nhóc con, cậu học kỹ thuật chiến đấu ở đâu thế? Đừng nói với tôi là trong game Star Wars nhé, thể loại hoàn toàn tự động ấy thì học được cái khỉ ho cò gáy."
Star Wars không phải toàn là tự động, nhưng vì gia tăng tính năng trò chơi, hạ thấp ngưỡng yêu cầu nên game có bố trí AI phụ trợ.
Kiểu như một hành động cần yêu cầu nhấn đủ mười phím mới hoàn thành thì chỉ cần nhấn đúng năm phím đầu tiên, còn lại AI sẽ hoàn thiện.
Dung Thời: "Một đàn anh khóa trên dạy em."
Đáp án này hiển nhiên không thể làm Thiên Phàm vừa lòng, ông lại truy hỏi một loạt vấn đề liên quan.
Nhưng Dung Thời cứ bình chân như vại, nhất định không chịu hé răng.
Tần Lâm ngồi bên cười: "Em đừng làm cậu ấy khó xử, uống bát canh cũng chẳng được yên."
Dung Thời: "..." Sao tự dưng hắn phải làm bóng đèn thế này?
Thiết bị đầu cuối cá nhân vang lên, thừa dịp hai ông lão mập mờ anh anh em em, Dung Thời đọc tin, là bản báo cáo tổng hợp của 01 về chất dẫn dụ của Lâm Mạt và Lâm Đang.
Dung Thời yêu cầu 01 lấy dữ liệu trong thiết bị cảm ứng để tiến hành sàng lọc, phân tích đường cong cường độ chất dẫn dụ trong hai lần động dục của Lâm Đang.
Đồ thị giải phóng chất dẫn dụ của Lâm Đang ở tòa nhà thực nghiệm C8 lần đầu và Lâm Mạt được đặt cạnh nhau, hầu như hoàn toàn trùng khớp.
Mà lần thứ hai tại kho hàng thì lại tăng lên từ từ, chỉ số chỉ vượt mức thông thường chưa đến 10%, với mức này thì hầu hết Alpha đều không bị ảnh hưởng.
Có gì khác nhau ở đây? Bởi vì Hồ Phong là đối tượng mà cậu ta nhắm vào ư?
Dung Thời đặt bát xuống: "Giáo sư Tần, trừ bỏ lần phân hoá thứ hai thì cường độ chất dẫn dụ thật sự không thay đổi sao?"
Lạch cạch, chiếc muỗng sứ trắng rời tay Tần Lâm, rớt vào bát.
"Anh già rồi, chiếc muỗng cũng cầm không xong." Thiên Phàm tuy trách móc nhưng lại nhanh chóng lấy khăn giúp ông.
Thấy mình thất thố, Tần Lâm cầm khăn lau lung tung: "Hiện tại theo nghiên cứu khoa học thì không thể thay đổi, nhưng..."
Tầm mắt ông né tránh Dung Thời.
Nhìn nửa bát canh sâm còn lại trên bàn.
"Khoa học chính là một quá trình không ngừng bị lật đổ."
Từ văn phòng ra, Dung Thời vẫn nghĩ về hai lần phản ứng khác thường của Tần Lâm.
Xa xa thấy Tống Du đi tới, hắn bèn xoay người, định đi đường tắt.
Tống Du: "Đứng yên đó."
Dung Thời cứ đi tiếp: "..." Cậu bảo tôi đứng yên thì tôi không được nhúc nhích à?
Đột nhiên hắn nghe có tiếng hét thảm thiết, liếc mắt nhìn thì thấy Tống Du dùng đầu gối gạt một Alpha ngã xuống đất.
"Đường rộng thế sao cứ nhè vào tôi mà đâm vậy?" Tống Du ung dung đi ngang qua người gã Alpha kia.
"Kiêu ngạo vừa thôi." Gã Alpha ôm bụng đứng lên: "Em có thể để Dung Thời chơi thì sao lại không chơi với bọn anh được chứ? Có thiếu miếng thịt nào đâu?" Gã và đồng bọn bước tới chặn trước mặt Tống Du, ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá ngoại hình cậu: "Lẳng lơ như em thì một Alpha sao có thể thỏa mãn đây nhỉ? Bọn anh không kém cỏi hơn tên Dung Thời vô dụng kia chút nào đâu."
Tống Du hừ nhẹ bằng giọng mũi: "Hiện giờ tâm trạng tao rất tốt, không muốn so đo với bọn mày, trước khi tao đổi ý thì mau biến đi."
"Giả bộ thanh cao làm quái gì!" Gã Alpha kia như bị kích thích, đột nhiên nhào tới vồ lấy cậu: "Dù sao cũng chỉ để cho người ta chơi đùa!"
Tống Du chưa ra tay, gã Alpha đã bị quăng đi bởi một sức lực rất mạnh.
"Đỗ Thụy, Hoàng Long sinh viên năm thứ hai, ngôn từ khiêu khích làm nhục đàn em, có xu hướng tấn công, xử phạt mỗi ngày chép mười trang chính trị, cho tới khi làm bài thi đạt chín mươi điểm thì mới thôi."
Alpha chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy giọng Dung Thời vang lên, khác nào bản án từ Thần Chết.
"Dựa vào đâu mà xử phạt chúng tao? Chính nó bám dính vào chúng tao chứ!" Alpha chỉ Tống Du, tự tin nói.
"Đúng vậy! nó là dạng gì cả trường này đều biết!" Gã Alpha còn lại lên tiếng: "Chủ tịch Dung, cậu không thể chẳng phân biệt nổi việc công và việc tư như thế."
Thấy vẻ mặt Tống Du không thích hợp, Dung Thời bèn nắm chặt cổ tay cậu kéo đi: "Nếu không phục thì hãy tới văn phòng hội sinh viên khai báo."
Chưa được một bước, Tống Du tránh thoát khỏi tay hắn, vớ bừa một cành đào và bẻ gãy thành từng đoạn, sau đó tung chân đá Alpha kia ngã rồi dẫm lên ngực gã.
Alpha cố hết sức giãy giụa, nhìn bảy tám cành cây gãy trong tay cậu, đồng tử co rụt lại: "Mày... mày định làm gì?"
Tống Du mỉm cười lạnh lùng.
"Mày đã nói thế mà tao chẳng làm gì, thì thật có lỗi với kẻ đã sai bảo chúng mày tới đây nhỉ?"
"Dừng tay lại."
Dung Thời nhận ra ý định của cậu, định ngăn cản nhưng chậm một bước.
Tống Du nhét từng nhánh cây vào miệng gã Alpha kia một cách thô lỗ.
"A...!" gã Alpha đau đến toàn thân vặn vẹo, nhưng không đẩy Tống Du ra được, mặt và miệng bị nhánh cây sắc nhọn đâm tới máu thịt lẫn lộn.
Tống Du cứ như chẳng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mỉm cười tiếp tục ấn nhánh cây vào miệng gã.
"Buông nó ra!"
Một Alpha khác siết nắm đấm hướng vào gáy Tống Du.
Cổ bỗng đau nhói, có thứ gì ấm nóng chảy xuống, rất nhanh chuyển sang lạnh lẽo.
Gã đưa tay sờ, cả bàn tay toàn là máu.
"Giết... giết người!" Alpha ôm cổ, không dám tới gần nửa bước.
Chung quanh là tiếng thét chói tai, người vây xem ngày càng nhiều.
Trường quân đội xảy ra ẩu đả vốn dĩ rất bình thường, dù sao cũng rặt một đám Alpha ăn no dửng mỡ, đây lại là địa phương tôn vinh võ thuật.
Hầu hết những người nhìn thấy đánh nhau đều đi ngang qua, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện tại tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Dung Thời ném nhánh cây dính máu trong tay Tống Du đi, buộc cậu buông nốt những nhánh cây còn lại ra, trầm giọng nói: "Điên đủ chưa?"
Lần này Tống Du không né tránh, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Là bọn chúng khiêu khích tôi trước."
Đội y tế trường chạy tới, mang hai gã bệnh nhân đi.
Gã bị cắt cổ vẫn tốt, gã còn lại thì ý thức mơ hồ, gương mặt bị hủy hoại chưa đề cập tới, chẳng biết lưỡi có giữ được hay không.
Trịnh Hải - thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ hai nghe tin vội vã tới, lại gặp Thiên Phàm. Hai người thấy máu vương vãi trên mặt đất, lại nhìn Tống Du không hề hấn gì đứng ở đó, sắc mặt cả hai rất kém.
Dung Thời đi đến trước mặt hai thầy giáo, nói khẽ: "Việc này em sẽ xử lý thích đáng."
Trịnh Hải định nói gì đó, Thiên Phàm lên tiếng trước: "Hãy tin tưởng Dung Thời, thằng bé có chừng mực."
Cuối cùng, Trịnh Hải yêu cầu sinh viên giải tán, thở dài rồi rời đi.
"Ra đây với tôi." Khi bước ngang qua Tống Du, Dung Thời lạnh lùng nói.
Tống Du rút khăn khử trùng lau tay, vẻ mặt bình tĩnh bước theo hắn.
Khóe mắt Dung Thời đảo qua người cậu.
Đời trước, khi hắn mới vào quân đội, không quyền không thế, hắn đã đưa ra rất nhiều đề án nhưng đều bị Lục Hữu Khải bác bỏ.
Thế nhưng sau đó, rất nhiều biện pháp trong những đề án đó được thực thi.
Hắn bèn thăm dò, toàn bộ đều là nhị vương tử đề xuất.
Khi đó hắn nghĩ, nhị vương tử có thể là người giống hắn, cả hai có rất nhiều ý tưởng tương tự nhau.
Nhưng mà hiện giờ hắn lại cảm thấy bản thân đánh giá quá sai lầm.
Thằng nhóc này vừa điên rồ vừa tàn nhẫn, còn có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất khống chế.
Tới nơi vắng người, Dung Thời thản nhiên hỏi: "Còn nhớ rõ lần trước tôi đã nói với cậu thế nào không?"
Tống Du đi quá nửa bước, đứng nghiêng trước mặt hắn, không chút để ý mà cười: "Anh nói anh muốn cưới tôi ấy hả?"
Dung Thời: "Cậu..."
【Cảnh báo! Hướng Tây Bắc hai mươi lăm độ, có dạng phản ứng nhiệt độ cao bùng nổ!】
Cùng lúc khi âm thanh 01 vang lên, Dung Thời ôm vai Tống Du tránh vào góc.
Một luồng nhiệt quẹt qua cánh tay trái của Dung Thời rồi bắn thẳng vào tường, để lại một lỗ đạn cực sâu và nhỏ.
Dung Thời nắm 01 đã hóa thành khẩu súng lục màu bạc, các chú thích và giả thuyết nhắm bắn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt có thể quan sát.
【Đang nén khí - mười phát đạn hơi đã chuẩn bị sẵn sàng】
Hắn giơ súng bắn về phía một tòa nhà xa xa.
Âm thanh nứt vỡ khẽ vang lên, ở nơi đó xuất hiện một cửa sổ chú thích cho thấy tay bắn tỉa đã bị trúng đạn, mất đi năng lực hành động.
Mắt Tống Du lướt qua khẩu súng bạc, cậu nhanh chóng gọi người của mình tới.
Mười phút sau, trong ký túc xá...
Tống Du mở hộp y tế lấy cuộn băng băng bó cho Dung Thời: "Lần này tôi đã liên lụy tới anh rồi."
Dung Thời nhìn chăm chú vào động tác vụng về của cậu, lạnh nhạt nói: "Là hướng về phía tôi."
Xét theo tình huống và góc độ, phát súng kia vốn dĩ nhắm vào hắn.
Xem ra gần đây hắn đã làm điều gì ảnh hưởng đến lợi ích của kẻ nào đó.
Tống Du huơ huơ cái nhíp trong tay, kẹp một cục bông thấm cồn chà lau miệng vết thương: "Anh đắc tội ai thế?"
Dung Thời: "..."
"Ai dạy cậu lau vết thương bằng cồn hả?" Dung Thời lạnh lùng hỏi: "Người bị đau có phải là cậu đâu?"
Tống Du ghé lại gần, thổi phù phù cho có lệ: "Thế này thì sao?"
Không thể nhịn được, Dung Thời giật lấy nhíp, tự mình sát trùng.
Tống Du một tay chống cằm, rảnh rỗi nhìn: "Cứ vậy thì tình huống tương tự phát sinh ngày càng nhiều, anh còn do dự gì nữa chứ?"
Ném nhíp loảng xoảng xuống khay, Dung Thời liếc sang: "Kết hôn với cậu cũng chẳng trốn tránh được phiền toái."
Tống Du tự giác lấy gạc giúp hắn băng lại: "Nhưng ít nhất có thể né tránh hơn một nửa tầm mắt, đủ không gian rảnh để anh và tôi làm những chuyện muốn làm."
Điều này Dung Thời hiểu, nhưng nhớ tới khối đá năng lượng hình bé mèo trong phòng ngủ, hắn không hạ quyết tâm được.
...Chẳng biết bé mèo có chịu chấp nhận người tái hôn không.
Suy nghĩ vẩn vơ, Dung Thời cúi đầu thì thấy, Tống Du thắt thành hình nơ con bướm trên miệng vết thương của mình.
Dung Thời: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT