Muốn tới điện Thánh Quang phải bay ngang qua toàn bộ cung điện, tốc độ của Dung Thời rất nhanh, hầu như cách ba giây đồng hồ lại lọt vào một lần tập kích.

Màn hình ảo hiển thị dữ liệu bất đồng, trong số đó theo dõi và truyền phát tình hình chiếc cơ giáp Tống Du điều khiển.

Tống Chinh và Bạc Vinh ngồi ghế sau, nhìn không chớp mắt.

"Đến trường quân đội có nửa năm mà học được không ít thứ." Sắc mặt nghiêm nghị của Tống Chinh ẩn chứa niềm vui khó thấy.

Bạc Vinh mừng rỡ: "Kỹ năng của điện hạ chẳng hề thua kém mấy vị tướng quân trẻ tuổi."

Dung Thời điều khiển 01 né đòn trên không, tranh thủ nhìn màn hình ảo.

Tống Du nhảy vào giữa đám cảnh vệ, tay không bóp chết vài tên.

Từ khi Kỷ Linh thông báo quốc vương bị bệnh nặng, cậu liền kìm nén cơn giận, bây giờ cả người hệt ngọn núi lửa sắp phun trào, tóm được tên nào tên đó ngỏm củ tỏi.

"Tướng quân trẻ tuổi chỉ được mấy người, nào có ai sánh bằng Tiểu Du." Dung Thời tự tin bảo: "Riêng tư thế chiến đấu đã đẹp mắt hơn họ rồi."

Tống Chinh gật đầu: "Nhanh gọn dứt khoát, chẳng chút dông dài, đúng là không tồi chút nào."

Dung Thời: "Tôi dạy đấy."

Tống Chinh: "..."

Trước khi hai đứa nhỏ vào cung, ông đã bố trí chu đáo, chỉ chờ người của Kỷ Linh hành động thì ra tay trấn áp toàn bộ.

Hiện giờ người của hai phe đang chiến đấu khắp mọi nơi, chốc chốc tiếng nổ ì ùng lại vang lên, cung điện hoàn toàn trở thành chiến trường.

Mặc dù có 00, bên trên dựng lồng phòng hộ ngăn vũ khí hạng nặng, hẳn Tống Du không gặp nguy hiểm, nhưng Dung Thời vẫn lo lắng khi để cậu một mình ở đó.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa quốc vương lên chiến hạm thoát hiểm tại điện Thánh Quang rồi quay lại.

Trước khi lên chiến hạm, Tống Chinh dặn dò: "Nơi này hãy để họ giải quyết, tìm thấy nó thì hai đứa mau chóng trở về đây."

Tới lúc Dung Thời gặp Tống Du, cậu đã càn quét một vùng.

Thoáng thấy một cỗ xe tăng chạy tới, chĩa thẳng nòng về phía mình, Dung Thời nắm chặt tay phải, lớp vỏ kim loại vươn dài rồi biến thành thanh kiếm điện.

Sát thủ trong xe tăng khóa mục tiêu là buồng lái của hai chiếc cơ giáp.

Đạn pháo của nó có thể xuyên thủng buồng lái.

Nhưng chúng chưa kịp định vị hoàn toàn mục tiêu thì đã trông thấy chiếc cơ giáp lớn hơn xông thẳng về phía mình.

Ba sát thủ trong xe luống cuống.

"Mau! Mau phóng đạn!"

"Hắn tới kìa! Tốc độ nhanh quá!"

"Đánh! Mau đánh!"

Phát đạn pháo đầu tiên hơi chệch mục tiêu.

Vốn tưởng sẽ ngăn được cơ giáp tiếp cận, nhưng ngay sau đó, chúng thấy cơ giáp vung kiếm cắt ngang đạn pháo.

Đạn pháo nổ tung giữa không trung.

"Hắn tới! Lùi lại mau!"

"Không kịp, muộn mất rồi!"

Sát thủ định mở cửa xe chạy trốn, nhưng chưa kịp làm gì, xe và người đã bị chém đứt đôi.

Dung Thời nhảy xuống, quay đầu nhìn Tống Du, đối phương cũng vừa vặn đáp đất.

"Đi thôi, bệ hạ đang đợi em."

Trút giận xong, Tống Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Ừm, đúng lúc em cũng có vài điều muốn hỏi ông ấy."

Chiến hạm thoát hiểm được nối thẳng với chiến hạm của quân đoàn 1.

Lúc hai người tới nơi, Tống Chinh và Thiên Lí đang bàn bạc phương án tác chiến với các chỉ huy quân đoàn qua hình ảnh ba chiều.

Cửa khoang chỉ huy mở rộng trước mắt Dung Thời, mọi thứ thật quen thuộc, phảng phất như được trở về nhà.

Kiếp trước, Lục Hữu Khải định sắp xếp cho hắn nhậm chức ở quân đoàn 9, nhưng ông ta vốn là chỉ huy quân đoàn 9, mà Lục Minh cũng được bổ nhiệm vào đó, thế nên cho dù hắn phấn đấu cỡ nào cũng chỉ leo lên được chức phó chỉ huy mà thôi.

Hắn chẳng có ý định dựa dẫm vào đối phương, đồng thời cảm thấy năng lực bản thân chưa dừng tại đó, bởi vậy đã lựa chọn quân đoàn 1.

Thực lực từng quân đoàn khá đơn giản và thô bạo, dựa vào con số mà xếp hạng, quân đoàn 1 mạnh nhất rồi mới đến quân đoàn 2, cứ thế suy ra.

Lúc ấy chức sĩ quan chỉ huy quân đoàn 1 do tổng tư lệnh Thiên Lí phụ trách, còn chức phó chỉ huy để trống, thực tế tác chiến do tổ chỉ huy gồm 5 người điều hành và Thiên Lí phụ trách chỉ đạo từ xa.

Cho tới khi hắn trở thành chỉ huy, hình thức trên mới được huỷ bỏ.

Sau đó hắn mới biết, hóa ra cha hắn - Dung Quang đã từng giữ chức phó chỉ huy để trống kia.

"Tiểu Dung, lại đây."

Thiên Lí nhìn thấy Dung Thời bèn vẫy tay gọi hắn, rồi hỏi trước mặt các sĩ quan chỉ huy: "Quân nổi loạn vẫn đang cố thủ, cậu có ý kiến gì không?"

Các sĩ quan chỉ huy bao gồm cả Kim Đại Triệu đồng loạt nhìn về phía Alpha trẻ tuổi.

Tuy chỉ là một tân sinh viên trường quân đội, nhưng hầu hết mọi người đều biết hắn.

Ngài Thiên cho Dung Thời cơ hội phát biểu ý kiến trong dịp quan trọng như thế này, đủ để thấy ông coi trọng hắn tới cỡ nào.

Dung Thời nhìn chăm chú màn hình ảo, ngón tay di chuyển trên vùng cảm ứng, hình ảnh cũng di chuyển theo.

Lúc trông thấy một chiến hạm nào đó, mắt hắn hơi nheo lại.

"01, rà quét hệ thống nguồn năng lượng của chiến hạm này."

Dù sao cũng đã lộ diện trước mặt mọi người, 01 chẳng trốn tránh nữa, nó biến thành quả cầu nhỏ, lơ lửng trước bàn điều khiển rồi xoay vài vòng.

"Chiến hạm LIN701, tuy nhiên hệ thống nguồn năng lượng đã được cải tiến, nguồn năng lượng đang sử dụng chính là đá năng lượng B384."

Dung Thời mắt lóe sáng, hắn bỗng hiểu ra một vài sự việc.

Kiếp trước ở tinh cầu Tuyết, chiến hạm mà mấy quân đoàn kia sử dụng nhiều nhất chính là LIN1001, cũng tiêu thụ đá năng lượng B384, LIN701 chính là phiên bản cũ.

Năm đó, đá năng lượng B384 được sử dụng tương đối rộng rãi trong lĩnh vực quân sự, hắn chẳng nhận thấy điều gì khác thường.

Nhưng vào niên đại này, căn bản B384 chưa bị phát hiện, vậy vì sao tổ chức đã sử dụng?

Câu trả lời thật rõ ràng.

B384 chính là loại đá năng lượng được chúng bí mật khai thác và nhiều năm sau mới phân phối ra thị trường, chính thức lưu hành như một nguồn năng lượng mới.

Nói cách khác chúng đã phát hiện ra B384 trước.

Chẳng trách 01 nhiều lần bị hệ thống chống giám sát của chúng ngăn cản.

Tổ chức đã có hệ thống nguồn năng lượng vào mười năm sau, ở mức độ nhất định, tương đương với trình độ khoa học kỹ thuật tiến bộ trước mười năm.

Thiên Lí híp mắt đánh giá quả cầu kim loại, nhưng không thắc mắc gì.

"Tiểu Du." Dung Thời quay đầu nhìn cậu: "Anh nhớ em có nói về tổ chức bí mật khai thác đá năng lượng?"

Tống Du: "Ừ, đã nằm trong tầm kiểm soát rồi."

Ngay khi phát hiện, cậu cho tăng giá và hạn chế số lượng mua bán.

Nếu đối phương tuân thủ quy tắc thì phải tốn không ít tiền, còn không tuân thủ, vậy vừa vặn hốt trọn hang ổ của chúng.

Nghe Dung Thời giải thích, Tống Du bèn gửi tin nhắn cho cấp dưới.

"Lập tức cắt đứt toàn bộ nguồn cung ứng năng lượng, để đối phương chuẩn bị tinh thần một chút, sau đó cho nổ tung cơ sở xử lý năng lượng của chúng."

Khoai Lang: "Vâng!"

Thấy Thiên Lí và Tống Chinh ngẩn người, Dung Thời bèn giải thích: "Chúng đang sử dụng nguồn năng lượng mới, mà loại này về cơ bản đều nằm trong tay Tiểu Du."

Thiên Lí đập bàn: "Xuất sắc!"

Mấy sĩ quan chỉ huy xì xào bàn tán, mặt lộ vẻ tán thưởng.

Kim Đại Triệu mỉm cười: "Tuổi trẻ âm thầm làm việc lớn, quá tuyệt vời!"

Kiểm soát nguồn năng lượng chẳng khác nào bóp chặt yết hầu đối phương.

Chẳng làm gì cũng khiến đối phương chết dần chết mòn.

Tống Chinh nhìn đứa con trai, ánh mắt càng thêm hài lòng.

Tống Du vừa đập tay với Dung Thời thì bỗng thấy Tống Chinh nhìn, cậu tức khắc xoay đầu, nụ cười trên môi biến mất trong tích tắc.

Tống Chinh: "..."

Đâu cần phải đổi sắc mặt nhanh như thế.

Chiến trường diễn ra ngay trên bầu trời tinh cầu Đế Đô, một khi không kiểm soát tốt hỏa lực, cả tinh cầu sẽ gặp tai ương.

Bốn người bàn bạc xong, thống nhất lấy phòng thủ là chính, đuổi quân địch ra khỏi khoảng cách an toàn mới bắt đầu phản công.

Khóe mắt thấy Tống Chinh thường xuyên xoa trán, tỏ ra mệt mỏi, Tống Du cau mày, càng thêm nóng nảy.

"Chú Bạc, dẫn ông ấy đi nghỉ ngơi trước đã."

Bạc Vinh khó xử, ông âm thầm khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng quốc vương chẳng chịu nghe.

"Được rồi." Tống Chinh chống bàn đứng dậy: "Có tình huống gì hãy báo cho tôi biết."

Bạc Vinh: "..."

Lời nói của con trai hiệu quả thật đấy.

Tống Chinh vừa xoay người, mắt đột nhiên tối sầm, ông quơ quơ tay, loạng choạng ngã xuống.

Bạc Vinh đang định đỡ, nhưng Tống Du nhanh chân hơn.

"Sao lại yếu tới mức này?" Cậu bực bội.

Thấy Tống Chinh chẳng có ý định giải thích, Bạc Vinh bèn đỡ lấy tay kia, hạ thấp giọng: "Tiến độ được đẩy lên sớm nên phải điều chỉnh kế hoạch rất nhiều để thuận lợi thu lưới, đã lâu rồi bệ hạ chưa được ngủ ngon giấc, lại bị chất dẫn dụ của Kỷ Linh tra tấn thường xuyên..."

Nhắc tới Kỷ Linh, Tống Du không nhịn được lại muốn giết người.

Cậu hít sâu một hơi, dìu Tống Chinh về phòng nghỉ.

"Anh hai, việc ở đây tạm giao cho anh, em sẽ quay lại nhanh thôi."

Dung Thời: "Em cũng nghỉ ngơi đi, nơi này đã có anh lo."

Thiên Lí thấy thế bèn chờ họ đi rồi mới nhìn Dung Thời hỏi: "Cho tới bây giờ, cậu vẫn giữ nguyên quyết định trước đó sao?"

Dung Thời quan sát cuộc đối đầu giữa hai phe từ nhiều góc độ, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ngài đừng cố thuyết phục tôi nữa."

Thiên Lí: "Mười năm hai mươi năm sau, lúc cậu ấy không còn đẹp nữa, thì cậu..."

"Không đâu." Nghĩ đến chú mèo lớn mỹ miều trong video, Dung Thời ngoài mặt gỗ, trái tim trong lồng ngực lại nhảy nhót: "Em ấy càng ngày càng đẹp."

"..." Thiên Lí tức giận đến ngứa cả răng: "Thế chờ lúc cậu ấy biến thành ông lão, để tôi xem cậu còn..."

Dung Thời: "Vậy chắc chắn em ấy sẽ là ông lão đẹp nhất."

Thiên Lí: "............"

Quên đi, khỏi khuyên, khuyên cái thể loại mê trai quá mệt mỏi!

Trong phòng nghỉ, Tống Du dìu Tống Chinh lên giường, nhân tiện bảo Bạc Vinh gọi quân y.

"Không cần đâu." Ông dựa vào đầu giường, giọng mỏi mệt: "Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn."

Cậu ngồi xuống cạnh giường, cười mỉa mai: "Nếu không sợ cha vứt bỏ lại gánh nặng thì con cũng lười quan tâm."

Trong phòng chỉ còn hai cha con, bầu không khí phút chốc cứng ngắc.

Trầm mặc một lúc, Tống Chinh hạ thấp giọng: "Cha đã nghĩ, chờ mọi việc kết thúc nhất định phải xin lỗi con đàng hoàng, là cha có lỗi với con trong suốt thời gian qua."

Tống Du mở to mắt, nghiêng đầu né tránh tầm mắt ông.

"Xin lỗi một câu là xong à?"

Tống Chinh: "Mấy năm đầu, cha bị khống chế rất lợi hại, bao nhiêu lần vô thức trách cứ con, sau đó mới dần dần thoát khỏi khống chế. Để tránh bị chúng phát hiện, cha đành phải diễn kịch, bắt chước theo dáng vẻ cũ."

Tống Du cắn chặt răng, im lặng.

"Thật ra cha có rất nhiều cơ hội nói cho con biết sự thật, nhưng con còn nhỏ, cha chẳng dám kéo con vào. Cha còn sợ sau khi con phát hiện ra sự thật, cha sẽ lưu luyến tình thân, không diễn kịch tiếp được." Nói tới đây, ông cười khổ: "Suy cho cùng, cha cũng chẳng phải người mạnh mẽ."

Tống Du hừ lạnh, vẫn im lặng.

Tống Chinh chán nản, giọng trầm xuống: "Có lẽ con không chịu tha thứ cho cha, nhưng sau này con đừng buồn phiền vì chuyện xảy ra trong quá khứ nữa."

Căn phòng lại yên tĩnh.

Rất nhiều lần, Tống Du há miệng thở dốc, muốn nói nhưng lại thốt không nên lời.

Chuyện đã qua, nhắc lại chẳng để làm gì.

"Ba đâu rồi?" Tống Du chuyển đề tài: "Cha bảo tiễn ba đi, vậy bây giờ ông ấy đang ở đâu?"

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tống Chinh hơi sáng lên: "Ba con..."

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng vang tiếng gõ.

Bạc Vinh dẫn theo một quân y trẻ tuổi bước vào.

"Bệ hạ." Quân y Beta chào hỏi xong, đặt hòm thuốc mang bên mình xuống.

Có người ngoài nên không tiện trò chuyện tiếp, Tống Du đứng dậy nhường vị trí cho quân y rồi đi xuống cuối giường.

Khám bệnh xong, quân y đặt dụng cụ xuống.

"Bệ hạ, nồng độ chất dẫn dụ trong cơ thể ngài không ổn định, lại mệt nhọc quá độ nên xuất hiện triệu chứng suy giảm chức năng các bộ phận, ngài nhất định phải chú ý nghỉ ngơi..."

Chờ khám bệnh và kiểm tra dược phẩm xong xuôi, Tống Du mới bước ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, cảm giác được tầm mắt sau lưng, cậu dừng bước.

"Nghỉ ngơi cho tốt đã, còn chuyện khác nói sau."

Tống Chinh: "Ừ."

Ông phất tay với Bạc Vinh, ý bảo đối phương cũng ra ngoài.

Cửa khoang đóng lại, Tống Chinh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn quân y đang truyền dịch cho mình.

Một lúc sau, quân y thu dọn dụng cụ.

"Xong rồi, ngài đừng cử động, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt."

Quân y ôm hòm thuốc đứng dậy, tay đột nhiên bị nắm lấy.

"Tư Niên." Giọng Tống Chinh trầm thấp: "Không thể ở lại với anh một lát sao?"

Quân y ngẩn người, quay đầu nhìn.

-

Cứ tưởng Tống Du đi nghỉ ngơi, ai ngờ chưa đến nửa tiếng đã quay lại, Dung Thời chẳng biết làm thế nào.

Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, thản nhiên bảo: "Những lúc thế này sao em có thể nghỉ ngơi được?"

Dung Thời: "Bệ hạ sao rồi?"

Nhắc tới, cậu nhăn mày: "Bị Kỷ Linh tra tấn đến kiệt sức."

Hắn nắm tay cậu, an ủi: "Chịu khó nghỉ ngơi sẽ bình phục lại thôi."

Cậu nhìn thẳng vào hắn, thăm dò: "Đừng bệnh không dậy nổi như trong mơ là được."

Dung Thời mắt sắc bén: "Trong mơ và ngoài đời vốn tương phản."

Cả hai thức tới nửa đêm trong khoang chỉ huy.

Bên ngoài hỏa lực dừng trong chốc lát, quân đoàn đã xua quân nổi loạn ra tầng khí quyển.

Thiên Lí vung tay, đuổi cặp đôi trẻ cứ ăn vạ không chịu đi nghỉ ngơi.

Đến giờ ngủ nhưng hai người chẳng tài nào ngủ được bởi vì quá phấn khích.

Trên đường trở về cabin nghỉ ngơi, hai người tay trong tay vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Dung Thời: "Em điều tra từ đâu mà tổng hợp được đoạn video kia thế?"

Xét tính cách cẩn thận của Kỷ Linh, chắc chắn không có khả năng lưu lại manh mối rõ ràng như thế.

Tống Du: "Trong mơ."

Ngón tay Dung Thời khựng lại.

Chú ý tới điểm này, Tống Du lẳng lặng kể: "Trong mơ, em bắt được Kỷ Linh thẩm vấn, ông ta đã khai ra chuyện đó, nhưng không nói người kia không phải là phụ vương."

Dung Thời: "Bởi vì ông ta không biết."

Tống Du gật đầu: "Sau khi phụ vương giải thích em mới nhớ ra, hồi nhỏ ba từng bảo, có người chuyên thay thế phụ vương từ hồi còn trẻ."

Dung Thời: "Thay thế?"

Tống Du: "Ý trên mặt chữ, phụ vương không thích xã giao, thời điểm cần phải đi sẽ cho người thay thế."

"Người thay thế giống phụ vương tới năm sáu phần, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều cải trang, không đặc biệt thân cận thì không thể phát hiện."

Đến cabin nghỉ ngơi, Tống Du tựa vào sô pha, mệt mỏi xoa trán.

"Đáng lẽ em nên phát hiện từ sớm mới phải, nhưng lúc đó thái độ của phụ vương đột ngột thay đổi, thành ra em cứ tưởng Tống Kha là con trai ông thật."

Dung Thời đứng sau sô pha, kéo tay cậu, giúp cậu mát xa đầu.

"Lên kế hoạch tỉ mỉ trong bao nhiêu năm, ai ngờ lại phạm sai lầm ngay từ lúc bắt đầu, Kỷ Linh bị đả kích không nhẹ."

Tống Du thả lỏng, ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại.

"Chưa chắc đâu, thực ra ông ta chẳng muốn gì trong kế hoạch đó. Ông ta chẳng trân trọng điều gì mà chỉ muốn hủy diệt tất cả, không cho bất kỳ ai được sống yên ổn, vì thế cái chết với ông ta cũng vô nghĩa."

Dung Thời ngẫm nghĩ, gật đầu: "Nhiều lần ông ta nhấn mạnh mình chính là công cụ, có khuynh hướng tự hủy hoại và hạ thấp giá trị bản thân nghiêm trọng, có khả năng từ nhỏ ông ta đã sống thiếu thốn tình thương yêu."

Nhưng ba cũng vậy mà vẫn lớn lên bình thường, còn trở thành một người dịu dàng và ấm áp, thế nên Kỷ Linh cũng chẳng đáng để thông cảm.

"Nhìn ông ta phát điên em cứ như nhìn thấy chính bản thân mình vậy." Tống Du kéo tay Dung Thời, hôn vào lòng bàn tay hắn: "Không có anh, ông ta chính là kết cục của em."

"Lại nói vớ vẩn." Dung Thời cúi người, khẽ cắn môi cậu, giọng nhẹ nhàng: "Không cho phép em lấy bản thân ra so sánh với ông ta, em và ông ta hoàn toàn khác biệt."

Tống Du nâng cằm hắn hôn đáp lại, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng.

Đêm khuya, cabin nghỉ ngơi chìm trong bóng tối.

Dung Thời ôm Tống Du, thơm nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi, tay kéo tấm chăn mỏng che dấu hôn trên bụng cậu.

"Dung Thời." Giọng cậu lười biếng trầm thấp hơn mọi khi.

Hắn hỏi: "Đánh thức em hả?"

Cậu lật mình nằm đối mặt với hắn.

"Em lại nằm mơ."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu: "Mơ thấy gì?"

Tống Du: "Vẫn là giấc mơ lần trước, chỉ có điều lần này em mơ đến cuối cùng."

Dung Thời: "Cuối cùng?"

"Trong mơ em làm ra cỗ máy thời gian để đưa anh trở về quá khứ." Nói tới đây, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đáng tiếc đúng lúc đó em lại tỉnh dậy."

Hắn nhìn cậu, im lặng.

Tống Du nghiêm túc: "Thế nên, em đã thành công rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play