Xe bay từ quận Thánh Võ sang quận Thánh Đức, nửa đường Tần Lạc tạm biệt để tạt vào Học viện Hoàng gia.
Phía trước là cung điện, cho dù biết vương hậu giở trò cũng không tiện livestream. Theo lời Tống Du nói thì, lúc ghi hình mà muốn giết người còn phải ngó trước ngó sau, khá phiền phức.
Khán giả phòng phát trực tuyến đã đột phá con số 3 tỷ.
Quân đoàn ngang nhiên oanh tạc sinh viên mũi nhọn Học viện Quân đội Trung ương, không thể nghi ngờ đây là tin tức vô cùng chấn động.
Mãi không thấy Dung Thời và Tống Du xuất hiện trên màn hình, ngôn từ khu bình luận ngày càng gay gắt...
"Chủ tịch đâu? Hay là bị ám hại rồi! Trong vòng năm phút không xuất hiện tôi sẽ spam tài khoản quân đội!"
"Vì sao chủ tịch và Tống Du không đi cùng? Chắc chắn có vấn đề!"
"Anh em bình tĩnh, họ đã được thiếu tướng Kim cứu, hẳn là không còn gặp nguy hiểm nữa."
"Ai biết ông ta tốt hay xấu? Bây giờ tôi chẳng tin tưởng bất kỳ quân nhân nào cả! Một giây không thấy họ, tôi chẳng yên tâm!"
Tần Lạc mỉm cười: "Mấy người vô lý thế, không cho đôi vợ chồng son ngọt ngào một chút hả?"
Ai ngờ lại khiến phần lớn khán giả bất mãn.
"Ở trước màn hình không thể ngọt ngào được sao?"
"Có gì mà chúng tôi không thể xem chứ?"
"Chậu rửa mặt đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể hứng cơm chó bất cứ lúc nào."
"Yêu đương kiểu gì mà không cho người ta xem? Lạc hậu!"
Tần Lạc bất lực, vội gọi Trần Thần.
"Quý ngài phân tích, mau đăng bài dẫn bớt khán giả đi dùm cái, tôi ôm không nổi!"
Bên kia, Bạc Vinh lái xe thuận lợi thông qua khu an ninh ngoài cửa cung điện rồi phóng về nơi ở của Tống Du.
"Rõ ràng thế ư?" Tống Du nhìn xuống dưới qua cửa sổ xe, nở nụ cười châm chọc: "Ngay cả che giấu cũng lười, là bởi cảm thấy chiến thắng nằm trong tầm tay sao?"
Nghe vậy, Dung Thời cụp mắt nhìn.
Ba tầng trong và ngoài cung điện đều có lính canh gác, hầu như cách năm bước lại trang bị một AI cảnh vệ.
Ngay cả trong cung điện, mật độ phòng thủ cũng dày đặc.
"Lát nữa em có phải giả vờ khổ sở không nhỉ?" Tống Du quay sang nhìn Dung Thời, vẻ mặt buồn bã: "Anh xem thế này đã được chưa?"
Dung Thời: "..."
Phải giả vờ làm gì trong khi em đang rất khổ sở?
Hắn duỗi tay bẹo má Bé Mèo Tống, xoa đầu cậu, hạ thấp giọng: "Nhất định ông ấy không sao."
Nhìn đồng hồ đo độ cao ngày càng thấp, Tống Du hít một hơi thật sâu: "Chú Bạc."
Bạc Vinh: "Tôi đây."
Tống Du nhìn về phía cung điện của quốc vương.
"Cho dù xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ hàng đầu của chú chính là bảo vệ ông ấy an toàn."
"Tôi chả cần biết ông ấy nói gì." Tống Du nhẹ nhàng giật giật cổ áo: "Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mối phiền phức này, để dành thời gian yêu đương với vợ tôi, còn mớ hỗn độn ông ấy gây ra thì tự bản thân đi mà dọn dẹp."
Dung Thời: "..."
Bạc Vinh: "..."
Chút cảm động vừa rồi phảng phất như trò cười.
Xe hạ cánh, Tống Du không ở lại cung điện của mình, cậu dẫn theo trợ lý đặc biệt đang chờ ở cửa, rồi cùng Dung Thời tới chỗ quốc vương.
Vừa tới nơi lại bị quân cận vệ bên ngoài ngăn cản.
Đội trưởng đội cận vệ Lâm Dũng chặn trước mặt họ, cười bảo: "Điện hạ, hiện tại là thời điểm đặc biệt, bất cứ ai đi qua đều phải kiểm tra an ninh."
Trợ lý tối sầm mặt: "Chẳng phải bên ngoài đã kiểm tra rồi sao?"
Đội trưởng không đặt anh ta vào mắt, tỏ vẻ khinh miệt: "Bên ngoài là bên ngoài, ở đây là ở đây, phải mấy tầng phòng hộ mới có thể bảo đảm kín kẽ không chút sơ hở, ngài nói thử xem, điện hạ?"
Tống Du giơ tay, ý bảo trợ lý không cần phải nhiều lời, rồi đứng ở khu an ninh để AI rà quét.
Chuông báo động đột ngột phát ra tiếng kêu tích tích tích.
Ánh mắt Dung Thời khẽ đổi.
Trên đường tới họ đã cởi bỏ vũ khí, chỉ còn lại hai chiến giáp 01 và 00.
Trước mắt kim loại nano mà chúng nó dùng chỉ sử dụng cho các linh kiện đơn lẻ, chưa bị đưa vào danh sách đen để sàng lọc an ninh.
Theo logic, không có khả năng không thông qua.
【00: Cậu chủ, có cần bắt cóc đàn em không?】
Theo lý thuyết, đáng lẽ không thể kiểm tra được sự tồn tại của 00, thế mà bây giờ nó lại bị phát hiện.
Nghĩ tới tổ chức đào trộm đá năng lượng, Tống Du dùng ý nghĩ bảo nó đừng hành động.
Biết đâu đối phương đã khai thác và phát triển nguồn năng lượng mới này, hiện giờ chưa phải thời điểm bại lộ.
【00: Để tôi thử tắt máy xem sao.】
Ánh mắt tên đội trưởng thay đổi, hắn nhìn lướt qua Tống Du, lên tiếng: "Điện hạ, xin ngài hãy cởi áo khoác ra."
Trợ lý nổi giận: "Dám nói với điện hạ như vậy, anh...!"
Tống Du giơ tay ngăn cản rồi cởi áo khoác quẳng cho trợ lý, biểu cảm không đổi: "Được chưa?"
Tên đội trưởng cho AI tiến hành rà quét lần thứ hai.
Lần này chuông báo động vẫn phát ra tiếng kêu.
AI: "Phát hiện khác thường ở tay! Xin hãy xác nhận và kiểm tra lại."
【00: Vẫn bị phát hiện.】
【01: Chắc chắn em giả bộ ngủ chưa đủ chuyên nghiệp, chốc nữa nhìn xem anh làm thế nào.】
Tên đội trưởng và vài lính canh xung quanh tỏ ra lo lắng, quan sát tay Tống Du, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Nhưng Tống Du lại cười.
"Không lẽ mấy người bắt tôi phải tháo cả nhẫn đính hôn ra à?" Cậu lật tay rồi nhìn ngón áp út, lười biếng cười: "Tôi không biết để gặp phụ vương lại nhiều quy củ như vậy."
Tên đội trưởng mặt cứng đờ, do dự hồi lâu, lại thấy Tống Du tháo nhẫn ra: "Quên đi, kiếm được đồng lương cũng chẳng dễ dàng, tôi không làm khó mấy người."
Cậu đặt nhẫn lên bàn rồi nói: "Vợ tôi chỉ đủ tiền mua chiếc nhẫn này thôi, đừng có làm mất, bằng không phải lấy tính mạng ra bù vào."
Giọng điệu rõ nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại khiến sống lưng người ớn lạnh.
Quả nhiên không phải người thường, đội trưởng đội cận vệ lấy ra một chiếc hộp để bỏ nhẫn vào.
"Điện hạ yên tâm, thứ này không ai dám lấy đâu."
Đến lượt Dung Thời, chuông báo động cũng vang lên tiếng kêu tích tích tích.
【00: Chuyên nghiệp đó hả?】
【01: Hức hức hức... sao lại thế được nhỉ?】
Dung Thời tháo thiết bị đầu cuối, bỏ chung vào hộp đựng nhẫn.
"Đã được chưa?"
Quả nhiên lần này AI không cảnh báo nữa.
Ba người bước qua khu kiểm tra an ninh, nhưng trợ lý lại bị ngăn cản.
Đội trưởng: "Xin lỗi, anh không thể vào."
Trong lúc giằng co, Tống Du phất tay: "Được rồi, anh trở về bảo người thu dọn giường đệm đi, để tối nay tôi với anh hai về đó ngủ."
Trợ lý khẽ cắn môi, gật đầu chấp nhận, xoay người rời đi.
Thấy Tống Du và Dung Thời đi xa, tên đội trưởng cau mày, cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lần này nhị điện hạ trở về rất hợp tác, bởi vì quá lo lắng cho bệ hạ sao?
Đột nhiên có tiếng vo ve bên tai, giống như hai con muỗi bay tới bay lui.
"Ui...!" Gáy bỗng đau nhói, hắn bèn vỗ mạnh, giơ bàn tay ra trước mặt nhìn, nhưng chẳng có gì cả.
"Đệt!" Má phải đau xót, hắn vỗ tiếp, vẫn chẳng có gì.
01 biến thành rô bốt muỗi, lẳng lặng làm cho chiếc vòi to và dài hơn, dẫn thêm một dòng điện rồi hung hăng đâm vào nách hắn.
【Dám chặn ông lớn 01 ngoài cửa, này thì!】
"Ối...!" Tên đội trưởng ôm nách, gương mặt méo mó.
00 cũng biến thành muỗi đâm thẳng vào mũi hắn.
【Chặn ông lớn 00, này thì.】
"Á...!"
Đội cận vệ nhìn đội trưởng không ngừng tự tát bản thân, vặn vẹo như bị chuột rút, gương mặt nhanh chóng sưng phù.
Trên hành lang dẫn vào cung vua, Tống Du nhìn lướt qua số lượng lính canh và AI cảnh vệ đã tăng gấp đôi, hạ thấp giọng cười.
"Ý đồ rõ ràng như vậy, em cũng lười thắc mắc."
Dung Thời đi bên cạnh, khẽ đáp: "Thủ đoạn thấp kém trắng trợn nhưng hiệu quả, hãy cẩn thận."
Bên ngoài cung vua, hai người lại bị ngăn cản.
Lính canh: "Điện hạ, vương hậu điện hạ chờ ngài ở Hồ Tâm Uyển, muốn cùng ngài bàn bạc về bệnh tình của bệ hạ."
Hắn làm động tác mời rồi dẫn hai người từ hành lang bên hông tới Hồ Tâm Uyển.
Dung Thời và Tống Du vừa bước qua thì cánh cửa bỗng đóng sập sau lưng.
Không gian rộng lớn yên tĩnh một cách lạ thường.
Hai người đi qua cửa giữa, vào phòng trong.
Kỷ Linh và Tống Kha ngồi đối diện nhau uống trà.
"Kể ra thì." Kỷ Linh đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn sang: "Phụ vương bệnh nặng như vậy mà con cái vẫn có tâm tình livestream, thật hiếu thảo."
Tống Du: "Nơi này không có mặt người ngoài, đừng nói lời khách sáo, ông muốn thế nào mới bằng lòng để tôi gặp phụ vương?"
Châm chọc không trúng đối phương, ngược lại khiến Kỷ Linh khó chịu.
"Nói chuyện với người trẻ tuổi đúng là chẳng biết vòng vo." Ông ta đan tay đặt trước người, ưu nhã tựa lưng vào ghế: "Mày biết đấy, tao không đời nào để mày ngồi vào vị trí kia."
Tống Du cười nhạo: "Vậy à? Phái năm quân đoàn cũng không giết được tôi, ông muốn tôi tự sát ngay tại đây hay thế nào?"
Tống Kha đặt mạnh tách trà xuống, kìm nén cơn giận dữ: "Hại tao ra nông nỗi này, mày tưởng có thể dễ dàng vậy sao?"
"Nếu bây giờ mày xảy ra chuyện thì toàn bộ dư luận sẽ nhắm vào A Kha, đánh kẻ địch bị thương một ngàn tự tổn thất tám trăm không đáng." Kỷ Linh liếc xéo đôi mắt phượng về phía Dung Thời, mỉm cười, úp mở: "Yêu cầu của tao rất đơn giản, nếu làm được tao sẽ cho hai cha con mày gặp nhau."
Gương mặt này rõ ràng giống ba như đúc, nhưng khi tầm mắt đối diện lại khác biệt một trời một vực.
Cha từng nói ba giống chú thỏ, xinh đẹp vô hại, dịu dàng yên tĩnh.
Omega giống hệt con rối gỗ, không hề giãy giụa, lập tức làm theo.
Chiếc sơ mi trắng duy nhất trên người rơi xuống nền, cậu ta cứ vậy, trần trụi đứng trước mặt mọi người.
Dung Thời nhíu mày, đáy mắt ấp ủ nỗi tức giận: "Ông có ý gì?"
Chỉ ám sát hoặc cạm bẫy không đủ để hắn biến sắc mặt.
Nhưng đối phương muốn lợi dụng Omega với mục đích trả thù, là giẫm vào đúng điểm mấu chốt của hắn.
Không bao giờ được sử dụng Omega như một công cụ.
"Chúng mày đã làm gì A Kha thì bây giờ nhận lại, rất công bằng đúng không?" Kỷ Linh cười sâu hơn, giơ tay khẽ đẩy lưng Omega, Omega hiểu ý, đi về phía tấm rèm sau phòng khách: "Đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, mày lời rồi."
Tầm mắt thản nhiên lướt qua thân thể Omega, Tống Du giễu cợt: "Ông muốn phát trực tuyến cảnh tôi lên giường với cậu ta?"
Thấy Tống Kha mang dáng vẻ xem kịch hay, Tống Du bật cười: "Nếu đây là kế hoạch của các người, vì sao không điều tra kỹ càng một chút? Tôi thích chính là kiểu Alpha mạnh mẽ như Dung Thời cơ mà, càng cao lớn càng cường tráng thì tôi càng thích."
Dung Thời: "..."
Càng cường tráng càng thích?
Tống Du: "Với cọng giá đỗ không biết chơi này, tôi chẳng tài nào cứng nổi."
Dung Thời: "............"
Lời như vậy em cũng dám nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT