Một chú sóc nhanh nhẹn vượt qua con hẻm tối tăm, nhảy vào khoảng sân nhỏ.
Căn nhà trong sân vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng xuýt xoa của một ông lão.
Tống Du ngồi trên sập kê trước cửa sổ, càng nghe càng cáu kỉnh.
"Cả một bó tuổi rồi mà không chịu nổi chút đau đớn sao?"
Ông lão: "Hạt cát chui vào thịt, cậu thử xem có đau hay không?"
"Chẳng đời nào tôi lại bò trên đất." Tống Du cười nhạo: "Còn bò xa như vậy."
Ông lão: "..." Thật đáng giận!
Đang nói, sóc con chui qua khe cửa, nhảy vào túi Dung Thời.
【01: Tôi đã cài thiết bị theo dõi lên một con chim sẻ.】
Dung Thời rửa sạch miệng vết thương cho ông lão rồi băng bó lại.
"Buổi tối chính ông đã gọi chúng tôi tới đây à?"
Ông lão xoa xoa cổ tay đau nhức: "Tôi tên là Kỷ Minh, hẳn các cậu đã điều tra về tôi rồi, trước khi bàn chuyện khác, tôi muốn nói rõ một điều."
Ông trở nên nghiêm túc: "Nghiên cứu của tôi không sai."
Vẻ mặt của Dung Thời và Tống Du đồng thời thay đổi.
Giọng Tống Du lạnh lùng: "Tức là ông thừa nhận mình đã nghiên cứu ra thuốc cải tạo Omega?"
Kỷ Minh gật đầu: "Có thể nói như thế."
Tống Du cười khẩy: "Vậy ông có biết tình hình của những Omega cải tạo ra sao không? Bọn họ đang làm gì? Có bao nhiêu Alpha bị hại rồi?"
Kỷ Minh gật đầu: "Tôi biết."
Tống Du vỗ bàn, lạnh lùng bảo: "Thế mà ông còn dám bảo mình không sai?"
Trong căn phòng nhỏ mấy mét vuông, bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Kỷ Minh quay sang nhìn Dung Thời: "Cậu thì sao? Có nhất trí quan điểm với cậu ta không?"
Chưa kịp đặt cuộn băng gạc vào hộp y tế, Dung Thời siết chặt tay, trầm mặc hồi lâu vẫn không trả lời.
"Được." Kỷ Minh đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng: "Vậy chúng ta chẳng có gì để nói cả."
"Tôi không cho phép, ông cho rằng mình có thể bước ra khỏi cánh cửa này à?" Tống Du lạnh lùng.
"Làm gì có cánh cửa nào ngăn nổi tôi." Kỷ Minh đứng trước cửa, không quay đầu lại: "Sống bao nhiêu năm có cảnh tượng nào tôi chưa từng chứng kiến? Chả nhẽ tôi lại sợ một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa như cậu à?"
Bị nói thế, sự kiên nhẫn còn sót lại của Tống Du hoàn toàn biến mất.
"Khoai Lang, trói ông ta lại..."
"Được rồi."
Dung Thời buông cuộn băng gạc, đứng dậy bước về phía Tống Du: "Vừa nãy đập bàn mạnh thế, tay có đau hay không?"
Cậu tức giận không thèm nói, ủ rũ mặt mũi xòe lòng bàn tay ra.
Cả lòng bàn tay đều đỏ, Dung Thời nắm lấy vuốt mèo rồi xoa xoa.
"Chẳng phải ông bị đau lưng sao? Đứng thẳng như thế ổn chứ? Đầu gối cũng tím xanh, không thấy đau thật hả?"
Kỷ Minh: "..."
Lặng lẽ còng lưng xuống một chút.
Dung Thời: "Chỉ dựa vào lời ông nói, tôi không thể đánh giá ông đúng hay sai, cũng chẳng đưa ra lời phán xét nào được."
Hắn ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt Kỷ Minh.
"Tai họa đã xảy ra, bây giờ tôi đang tự hỏi xem nên làm thế nào để bù đắp lại tổn thất."
Kỷ Minh: "Cậu muốn cứu những Omega kia?"
Dung Thời không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
"Cha và ba, em trai, bạn đời đều hãm sâu trong đó, tôi không thể bỏ mặc, còn những người khác..."
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút: "Khi mọi chuyện kết thúc, những người muốn được cứu đương nhiên sẽ nỗ lực bò ra khỏi vũng bùn, chỉ còn lại những kẻ tự nguyện chìm xuống đáy, cứu hay không có ý nghĩa gì?"
Giọng hắn trầm ổn, tốc độ không nhanh không chậm, khiến người nghe vô cớ cảm thấy thuyết phục.
Thoạt nghe thì vô cùng hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại phát hiện, lời nói lạnh lẽo tới cực điểm.
Sống mười mấy tuổi đầu mà thấu hiểu cuộc đời như thế.
Ánh mắt Kỷ Minh nhìn Dung Thời thêm vài phần thưởng thức.
Ông quay trở lại, ngồi xuống ghế: "Cậu chuẩn bị cứu vãn thế nào?"
Tầm mắt Dung Thời chuyển về bàn tay Tống Du.
"Trước khi trả lời, tôi có một số vấn đề muốn hỏi."
Dung Thời: "Có phải ông nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này để đạt được mục đích của ngày hôm nay không?"
"Đương nhiên không!" Kỷ Minh vội vã kêu lên: "Tôi bị lừa nên mới..."
Ông nện một quyền lên bàn, sắc mặt khó coi, nhưng chẳng nói thêm gì.
Chuyện đã tới nước này, nguyên nhân đâu còn quan trọng nữa.
Chẳng một ai sẵn lòng nghe ông giải thích cả.
Dung Thời và Tống Du liếc nhìn nhau, hắn lẳng lặng hỏi: "Tai họa có lẽ không phải ông gây ra, nhưng lại bắt nguồn từ ông, ông đã từng nghĩ tới chuyện khắc phục hay chưa?"
Tay Kỷ Minh đặt trên bàn chậm rãi co lại, ông trầm mặc một lát mới nói: "Tôi đã nghiên cứu chế tạo thuốc điều trị, tuy nhiên... không quá thuận lợi."
"Được, một vấn đề nữa." Dung Thời nhẹ nhàng xoa ấn bàn tay Tống Du, thấp giọng hỏi: "Vì sao ông có hai người con trai, mà lại chỉ đăng ký khai sinh cho một người?"
Kỷ Minh cứng đờ, chớp mắt.
Dung Thời truy hỏi: "Trước đó ông muốn có hai người con? Bởi ông thực sự muốn bọn trẻ bầu bạn, hay... chỉ muốn dùng chúng để làm thí nghiệm?"
"Tôi không nghĩ vậy!" Kỷ Minh đứng bật dậy, ấm ức đến hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Đúng là hai đứa nó đã trải qua cải tạo, nhưng tôi chưa bao giờ coi chúng là đối tượng thí nghiệm dù chỉ một ngày!"
Nói xong, hình như rất tức giận, ông thở phì phò bổ sung: "Cho dù tôi thật sự muốn làm thí nghiệm, tôi cũng không dùng chính đứa con của mình, tôi có bệnh sao?"
Dung Thời: "..."
Tống Du: "..."
Khẳng định hùng hồn như thế.
Tống Du chống cằm, chậm rãi bảo: "Nhưng ông vẫn nên kiềm chế một chút, nhỡ đụng vào lưng thì chẳng kiếm ra người cõng ông về đâu."
Kỷ Minh: "............"
Đúng là hơi đau, ông im lặng ngồi xuống.
"Vấn đề cuối cùng." Dung Thời dừng tay, nhìn Kỷ Minh: "Ai đã lừa ông?"
-
Lúc Tần Lâm tỉnh lại thì thấy mình đang quay trở về trên chiếc xe bay.
"Ui..." ông ngồi dậy, xoa vùng gáy vẫn còn tê dại: "Lão Kỷ đâu?"
"Ở đây."
Tần Lâm quay đầu sang thì thấy Kỷ Minh đen mặt, ngồi trên chiếc ghế cứng giữa hai hàng ghế, trông vô cùng khó chịu.
"Ông đang làm gì vậy?"
"Bị đau lưng, ghế mềm quá không ngồi được." Tống Du ngồi trên ghế phụ mỉm cười trào phúng: "Đại khái là gieo gió nên gặt phải bão ấy mà, đúng không, anh hai?"
Buông lời ác độc xong còn muốn tìm kiếm sự đồng cảm.
Dung Thời nhéo má cậu, nhìn Tần Lâm qua gương chiếu hậu.
"Giáo sư Tần, ngài có tính toán gì không?"
Tần Lâm nhìn Kỷ Minh, khẽ gật đầu rồi lại hơi lắc đầu.
Tống Du: "Đừng dùng ám hiệu, ông già đau lưng này nói rõ hết mọi chuyện rồi."
Tần Lâm: "... Lão Kỷ?"
Kỷ Minh xoay đầu: "Cứ cho là vậy đi."
Tần Lâm: "..."
Thấy sắc mặt Tần Lâm nặng nề, Dung Thời nhìn về phía trước, giọng rất khẽ: "Tôi có thể đoán được băn khoăn của ngài, nhưng cho dù ngài có lo lắng hay không thì chúng tôi cũng đã bước vào vũng bùn này rồi, nếu ngài không hợp tác, chúng tôi sẽ càng gặp nguy hiểm."
Tống Du thấy Tần Lâm dao động, bèn nói thêm: "Hãy nghĩ tới Miên Miên, cậu bé mới ba tuổi, nếu được uống thuốc điều trị sớm thì cậu bé sẽ có một tuổi ấu thơ bình thường."
Kỷ Minh đã trốn thoát đương nhiên không đời nào quay lại. Mà để ông ấy một mình bên ngoài, thứ nhất bị đau lưng không ai chăm sóc, thứ hai bị người đuổi giết, vô cùng nguy hiểm.
Lúc đưa Tần Lâm về nhà, Dung Thời đang nghĩ tới việc xếp cho Kỷ Minh một vị trí trong trường, thuận tiện ở gần để bảo vệ.
"Để ông ấy ở nhà tôi đi." Tần Lâm lên tiếng trước.
"Nhỡ chúng tìm tới thì sao, đừng để Thiên Phàm liên lụy."
Tần Lâm cạn lời nhìn ông.
"Ông cho rằng vì sao tôi có thể sống yên ổn ở tinh cầu Học Phủ này bao nhiêu năm như vậy?"
Kỷ Minh cứng đờ, thực sự bị chặn họng.
Không có lý nào mình bị giam cầm làm thí nghiệm, còn lão già này lại vui vẻ sống qua ngày.
"Vì sao?" Kỷ Minh ngây ngốc hỏi.
Tần Lâm tự đắc mỉm cười: "Bởi vì ông không có vợ."
Kỷ Minh nổi nóng, chỉ vào mũi Tần Lâm mắng: "Đừng tưởng tôi không biết ông đang mỉa mai tôi nhé!"
"Cha vợ tôi vốn là tổng tư lệnh, có phái người chuyên bảo vệ Phàm Phàm, tôi là được thơm lây." Nói tới đây, Tần Lâm lắc đầu thở dài: "Nếu năm đó không phải ông ương ngạnh, thì có khi cũng được trải qua những ngày tháng tốt lành, thế nhưng ông lại cố tình đi vào đường chết."
Nghĩ tới quyết định trước đó, Kỷ Minh vô cùng hối hận.
Khi phát hiện kết quả thí nghiệm khác thường, họ đã cân nhắc nên dừng hẳn dự án. Nhưng giai đoạn đầu tốn bao nhiêu tâm huyết, sao có thể bỏ dở toàn bộ chỉ vì một lần thí nghiệm ngoài ý muốn?
Nếu có thể nghiên cứu thành công, chất dẫn dụ của Omega sẽ không chịu sự chi phối đơn phương từ chất dẫn dụ của Alpha nữa, Omega cũng có thể đạt được tự do ở mức độ cao hơn.
Đây là một sản phẩm mang tính vượt thời đại!
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn không đạt được kết quả mình mong muốn, trái lại sản phẩm bị khuếch đại, gây tai họa lớn.
Nghĩ đến điều này, Kỷ Minh vô cùng bực dọc.
"Nói đi nói lại, ông vẫn mỉa mai tôi chuyện không chịu kết hôn à? Có vợ thì ghê gớm lắm hả?"
Tần Lâm ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
Dung Thời: "Đúng vậy."
Tống Du: "Đúng vậy."
Kỷ Minh: "..."
Tôi không thể ở lại nơi này!
-
Dưới tầng hầm tối tăm ẩm ướt, Kỷ Linh nhìn cấp dưới xách về một con chim sẻ, sắc mặt lạnh lẽo.
"Mấy người muốn nói với tôi đây là Kỷ Minh?"
Người mặc đồ đen tay cầm chiếc lồng nhốt con chim sẻ bất giác run lên.
"Tôi... chúng tôi đã xác nhận nhiều lần, thiết... thiết bị theo dõi đúng là được cài trong con chim sẻ này."
Kỷ Linh đập nát chén trà, nổi trận lôi đình: "Nhưng thứ tao muốn chính là người!"
Người mặc đồ đen mềm nhũn đầu gối, quỳ rạp xuống đất: "Chúng tôi đã lật tung khu vực đó trong vòng bán kính 10km, tạm... tạm thời vẫn chưa thấy ông ấy đâu."
"Vô tích sự!" Kỷ Linh đá vào mặt người mặc đồ đen: "Trông coi một lão già cũng không xong! Kéo ra ngoài bắn chết cho tao!"
Đầu tên nọ đập mạnh xuống nền, hai người mặc đồ đen phía sau bước tới lôi gã ra ngoài.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng súng.
Lâm Cảnh đứng trong góc da đầu tê dại, căng thẳng nuốt nước miếng, rón rén bước tới, sợ dính phải rủi ro.
"Điện hạ, sai người điều tra Dung Thời và nhị điện hạ, chắc hẳn sẽ tìm được tung tích về ông ấy."
"Chuyện rõ như thế còn mượn cậu phải nhắc nhở?"
Kỷ Linh hít sâu một hơi, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Ông ta đưa tay vào lồng, chộp lấy con chim sẻ đang vỗ cánh đưa lên trước mặt.
"Bao nhiêu năm chạy trốn, đã bao giờ lão già đó thành công chưa?" Ngón tay Kỷ Linh siết lại, nhìn con chim sẻ giãy giụa kêu gào, nụ cười trên môi dần dần vặn vẹo: "Lần này, tôi cho chúng nó chắp cánh cũng không thể bay nổi!"
-
Về tới trường học, trời đã rạng sáng.
Dung Thời và Tống Du trở về ký túc theo đường tắt, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ tập thể dục buổi sáng, bây giờ ngủ cũng trằn trọc, cả hai bèn nằm luôn trên sô pha trong phòng khách.
Sô pha rộng, nhưng vẫn chật chội khi hai người cao ngất cùng nằm xuống.
Dung Thời tựa lên chiếc gối mềm, nghịch mái tóc Tống Du, suy nghĩ về mọi chuyện.
Tuy là ông ngoại trên danh nghĩa, nhưng lần đầu gặp mặt, Dung Thời cũng không hoàn toàn tin tưởng Kỷ Minh, đồng thời đặt một dấu chấm hỏi sau lý do muốn bù đắp tổn thất của ông.
Tương tự, hắn cảm thấy Kỷ Minh cũng chẳng tín nhiệm hắn hoàn toàn.
Tống Du vuốt ve cơ bắp trên bụng hắn, tiêu hóa những lời Kỷ Minh đã nói.
Qua một hồi lâu, lúc Dung Thời tưởng Tống Du đã ngủ thì lại nghe cậu khẽ nói: "Chiến tranh sắp bắt đầu."
Hắn dừng tay: "Ừ."
Mấy tháng nay, Tống Du dùng đủ lý do nực cười khiến Tần gia xuất kích, triệt hạ từng đường dây của Lâm Phong và Tần Triệu, gây áp lực cho phe địch, còn phá hủy trung tâm cơ sở dữ liệu của chúng.
Tuy có sử dụng một vài thủ đoạn để che đậy, nhưng không thể tránh khỏi hiềm nghi.
Đối phương có thể nhẫn nhịn tới bây giờ, khiến Dung Thời vô cùng kinh ngạc.
Sợi dây giữa ta và địch căng tựa dây đàn, đôi bên đều quan sát và chờ đợi đối phương ra tay trước, cho nên vẫn duy trì thế cân bằng một cách kỳ diệu.
Nhưng chuyện Kỷ Minh trốn thoát không thể nghi ngờ đã phá vỡ thế cân bằng này.
Nếu Kỷ Minh không đồng tình với hành động của chúng, mà bị giam cầm cho tới bây giờ chứ không bị giết. Vậy chỉ có thể nói lên một điều – cho dù đối phương nắm trong tay đội ngũ chuyên gia sinh học hùng hậu, vẫn không thể thay thế nổi Kỷ Minh.
Ông ấy chính là cốt lõi, là then chốt cho công trình nghiên cứu phát triển Omega siêu cấp.
Cơ sở dữ liệu không còn, chỉ cần hoàn thiện hệ thống quản lý, việc xây dựng lại cơ sở dữ liệu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng Kỷ Minh chạy trốn thì chẳng còn lại gì.
Dung Thời xoa đầu cậu: "Đừng sợ, chúng ta đã chuẩn bị tốt, chắc chắn không thua."
Tống Du khẽ cười: "Em lại chẳng sợ thua, mà sợ thắng quá dễ dàng."
Nói xong, cậu trầm mặc.
"Chờ mọi việc kết thúc, em sẽ dẫn anh đi gặp ba."
Tay Dung Thời khựng lại: "..."
Cuối cùng Bé Mèo Tống cũng phát hiện ra rồi?
Giọng cậu rất khẽ: "Em đặt bia mộ của ba ven bờ biển, ba thích biển, nói biển tượng trưng cho sự tự do."
Dung Thời: "..." Vẫn chưa phát hiện ra?
Tống Du: "Đừng lo lắng, ông ấy biết nhìn người, nhất định sẽ thích anh."
Dung Thời: "............"
Hắn há miệng thở dốc, ngập ngừng: "Thật ra... anh đã gặp ông ấy rồi."
Cậu cứng đờ, ngước mắt nhìn hắn: "?"
Dung Thời chột dạ, không dám nhìn cậu: "Ông ấy rất thích anh."
Tống Du: "???"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT