Tống Du há mồm ăn rồi bảo: "Em sợ kỹ thuật điêu luyện quá anh không chịu nổi."
Dung Thời: "..."
Thấy cậu vẫn có ý định nói tiếp, hắn bèn nghiêng đầu hôn lên cái miệng không ngừng lải nhải: "Chân cua nhỏ quá không bịt được miệng em hả?"
Con thỏ chết thẹn thùng.
Tống Du cười khanh khách: "Vậy anh nên nói gì?"
Dung Thời bất đắc dĩ, lại cảm thấy chú mèo con bám người đáng yêu chết mất.
Hắn cong khóe môi, giọng rất khẽ: "Anh rất thích."
Tống Du cười hừ hừ, vẻ mặt đương nhiên: "Còn em chỉ thích anh nói thật."
Dung Thời: "..."
Một bát mì lớn, hai người anh một miếng em một miếng, chốc lát đã thấy đáy.
Tống Du: "Hình như hơi mặn thì phải?"
Dung Thời: "Vị giác của em tỉnh giấc rồi hả?"
Tống Du đáp trả: "Trong miệng em toàn là mùi vị của anh, nếm không ra mùi vị khác."
Dung Thời: "..." Được, em thắng.
Ăn mì trường thọ xong, hắn làm nốt công việc, cậu thì rảnh rỗi ngồi bên cạnh đọc sách chờ.
Bầu không khí yên lặng bị tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ.
Ngô Hàm vội vã chạy vào, sắc mặt nôn nóng.
"Chủ tịch, vừa nhận được thông báo từ cảnh vệ, có người muốn vận chuyển một thứ khủng bố vào trường, anh mau tới đó xem sao."
Dung Thời: "Khủng bố?"
Ngô Hàm: "Một chiếc thùng kim loại cao mấy chục mét, chẳng biết là thứ gì."
Tống Du khép sách vật lý, thong thả đứng dậy: "Đi xem náo nhiệt thôi."
Dung Thời khó hiểu liếc nhìn cậu.
Từ khi nào Bé Mèo Tống thích xem náo nhiệt thế?
Cổng trường bị sinh viên vây kín, quân cảnh vệ cứ như đụng phải kẻ địch đáng gờm, ngay cả Trịnh Hải - thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ hai đi ngang qua cũng bị túm vào hỗ trợ.
"Liệu có phải kẻ địch tập kích không?"
"Thùng kim loại lớn thế kia chắc không phải chuyển phát nhanh đâu, thật đáng sợ."
"Tao thấy giống hòm vũ khí, thế nhưng nhà trường mua sắm thì sao lại được chuyển vào từ đây nhỉ?"
"Không thấy cảnh vệ chặn lại rồi à? Chắc chắn không phải do nhà trường mua sắm."
"Chết tiệt! Bức tường vũ trang đã được dựng lên trước cổng, cứ như chiến tranh sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào."
"Tấn công trực diện trường quân đội á? Kẻ nào dám ngông cuồng vậy!"
Ngô Hàm bước nhanh tới gạt đám đông ồn ào ra, để Dung Thời và Tống Du đi.
"Chủ tịch đến, nhường đường."
Nghe thấy thế, đám đông ngừng ồn ào, tự động nhường ra một con đường.
Dung Thời thong thả bước.
Cảnh vệ trang bị đầy đủ vũ khí, bao vây chiếc thùng và những người vận chuyển.
Trong bầu không khí căng thẳng, Trịnh Hải tay cầm bình giữ nhiệt, tay vuốt bụng đứng đó, phong cách thay đổi khác hẳn mọi ngày.
"Tiểu Dung, cuối cùng cậu cũng đến." Trịnh Hải sốt ruột vẫy tay gọi Dung Thời: "Sắp tới tiết của tôi rồi mà họ không chịu cho tôi rời đi."
Tiền Đa đứng bên cạnh ông ngượng ngùng sờ đầu: "Xin lỗi thầy, chủ tịch chưa tới, mà không có thầy chúng em không trấn áp được tình hình."
Thấy Dung Thời đến nơi, cậu lập tức gọi vài người đáng tin cậy, bước đến bên cạnh hắn hạ thấp giọng: "Đã thông báo nhà trường không cho phép, nhưng những người này chẳng chịu nghe, nên đành phải giằng co vậy."
Dung Thời hơi gật đầu với Trịnh Hải, quay sang nhìn những người mặc đồ đen đứng bên cạnh thùng kim loại.
Dáng dấp họ cao ngất, trên mặt đều đeo mặt nạ sinh học.
Là người quân đội, hơn nữa không phải quân đội thông thường.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đằng trước chủ động bước tới gần Dung Thời, cung kính: "Thưa ngài, xin hỏi ngài có phải chủ tịch Dung không?"
Dung Thời lạnh nhạt: "Là tôi."
Anh ta lấy ra một bảng điện tử, đưa tới trước mặt hắn: "Đây là chuyển phát nhanh, mời ngài ký nhận."
Phắc!
Má ơi chuyển phát nhanh thật à?
Ngô Hàm và Tiền Đa sửng sốt.
Chẳng những chuyển phát nhanh, mà còn gửi cho chủ tịch?
Sinh viên vây quanh cũng choáng váng.
"Bên trong là gì, không phải cơ giáp đấy chứ?"
"Cơ giáp? Dung papa giàu thế ư?"
"Không, mua cơ giáp đã là gì, số lô sản xuất mới khó, trong tay có tiền chưa chắc đã xin được."
"Không có số lô sản xuất thì mua để đặt ở sân sau ngắm à?"
"Vậy sao mày biết đó là cơ giáp? Biết đâu đó là chiếc xe bay kiểu dáng mới thì sao?"
"Đồ ngốc, lúc mày mua xe bay người ta cũng đóng gói vào thùng kim loại rồi gửi tới à?"
Nghe thế, Dung Thời mới chợt nhớ ra.
Thoáng thấy Tống Du bình chân như vại, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm.
Nếu người khác tặng chỉ sợ chú mèo đã xù lông từ sớm rồi.
Dung Thời đọc danh sách trên bảng điện tử, chuẩn bị ký tên.
"Ấy khoan đã." Trịnh Hải ngăn lại: "Tiểu Dung à, cậu thử nghĩ kỹ xem, ai lại gửi cho mình gói chuyển phát nhanh lớn như vậy chứ."
"Đúng thế, anh thử nghĩ kỹ xem." Tống Du tiếp lời: "Liệu có thể là ai được nhỉ?"
Dung Thời: "Phiền phức, lười nghĩ."
Tống Du: "..."
Tiểu đội trưởng đội cảnh vệ lo lắng bước tới.
"Chủ tịch, việc này tốt nhất nên cẩn thận."
>r />
Dung Thời ký tên xong: "Rà quét rồi bỏ vào kho vũ khí."
Tiểu đội trưởng: "Kho vũ khí? Đây là vũ khí thật sao?"
Nhưng không phải nhà trường mua sắm, sao lại bỏ vào kho vũ khí? Muốn sung công à?
Chủ tịch hội sinh viên đã ký tên, cho dù là súng đạn cũng có thể đường hoàng mang vào trường.
Tiểu đội trưởng chưa yên tâm, sau khi rà quét thùng kim loại không thấy gì bất thường mới đích thân hộ tống đến kho vũ khí.
Sinh viên hóng chuyện thật sự tò mò, vội vã đi theo.
Trịnh Hải miệng nói phải lên lớp vẫn chẳng nhịn được, cũng đi theo nốt.
Động tĩnh lớn bên này thu hút thêm vài thầy chủ nhiệm.
Thiên Phàm tới đúng lúc cảnh vệ đang tháo dỡ thùng kim loại.
"Thứ gì vậy?"
Dung Thời đứng ở cửa nhìn: "Cơ giáp."
"À." Thiên Phàm mất một lúc mới phản ứng lại: "Cơ giáp?"
Câu nói hơn lớn tiếng, sinh viên xung quanh đều nghe thấy, cả đám đôi mắt long lanh, háo hức muốn biết cơ giáp của chủ tịch Dung là mẫu nào.
Số lượng tư nhân sở hữu cơ giáp hợp pháp ở Đế Quốc rất hạn chế, bởi đâu chỉ tốn tiền mà còn tốn diện tích, chi phí bảo trì cũng không thấp. Quan trọng là bình thường chẳng dùng làm gì, nếu dám tùy tiện chạy ra ngoài oanh tạc, thì bảo đảm không thể sống sót tới lúc trở về.
Với dân chúng bình thường mà nói, đây là mặt hàng xa xỉ, hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng với chiến sĩ, lại là ước mơ cả đời!
Ai mà không muốn một bộ cơ giáp hoàn toàn thuộc về mình chứ?
Thùng kim loại nhanh chóng được tháo dỡ, khoảnh khắc cơ giáp được cần cẩu khổng lồ nâng lên trước mắt tất cả mọi người, bầu không khí lập tức đình trệ.
Chết tiệt cơ giáp đây á? Rõ ràng là con thỏ mà!
Con thỏ cao hơn ba mươi mét, thoạt nhìn đặc biệt lạnh nhạt!
"Thứ này... không thể hình dung nổi! Ai giải thích dùm xem nó là gì với?"
"Cơ... cơ giáp... đúng không nhỉ?"
"Cứ cho là cơ giáp hình thú đi, nhưng ai lại lấy con vật dễ thương như vậy làm mẫu chứ?"
"Nghĩ tới lúc chủ tịch điều khiển, tao cứ cảm thấy nôn nao."
Thiên Phàm và các thầy chủ nhiệm: "..."
Kẻ giàu thật biết chơi.
Ngô Hàm, Tiền Đa: "..."
Vì sao chủ tịch lại mua cơ giáp đáng yêu thế? Liệu có hiểu nhầm gì về sở thích của bản thân hay không?
"Ồ, là con thỏ." Tống Du cười khẽ: "Chẳng biết ai lại có gu thẩm mĩ như vậy."
Dung Thời: "Trừ bỏ em ra làm gì có ai khác?"
Khoảnh khắc trông thấy con thỏ, tim Dung Thời đập thình thịch, tuy đã chuẩn bị nhưng hắn vẫn bàng hoàng.
Đây thực sự là điều mà chú mèo điên có thể làm.
Tống Du cạn lời: "Sao anh không kinh ngạc chút nào hết vậy?"
Dung Thời: "Anh rất kinh ngạc mà."
【01: Áu áu áu, em trai bé bỏng!】
【00: 00 là anh.】
#Tống mỹ nhân tặng Dung papa thỏ cơ giáp khổng lồ# đề tài mau chóng chễm chệ trang đầu diễn đàn, bao nhiêu sinh viên đọc được lập tức chạy tới kho vũ khí check in.
Thật sự người quá nhiều, đến mức kho vũ khí buộc phải đóng cửa tạm thời.
Tống Kha nhận được tin cấp dưới báo cáo, cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Tống Du tặng Dung Thời cơ giáp hình con thỏ?" Vẻ mặt hắn hoang mang.
Mật thám: "Vâng, nhưng hình như Dung Thời không thích, bỏ mặc trong kho vũ khí của nhà trường."
Tống Kha cười to, ngã vào sô pha, không ngừng gạt lệ trên khóe mắt.
"Mẹ kiếp nó đúng là một nhân tài! Đưa thứ sỉ nhục người ta như thế thì đứa nào thích cho nổi?"
Triệu Tuyền đang ngồi trong phòng làm việc với hắn lại trầm ngâm, tâm trạng không thoải mái lắm.
"Cho dù vỏ ngoài có đáng yêu thì cũng là cơ giáp, trong tay Dung Thời nhiều vũ khí mạnh, không phải chuyện tốt."
"Cho anh một bộ cơ giáp thỏ anh có dùng không? Tôi thì còn lâu." Tống Kha cười nhạo: "Biết ngay thằng nhãi Tống Du giả vờ mà, sao nó có thể từ bỏ ngai vàng để thích một Alpha chứ? Bên này tung hỏa mù khoe ân ái, bên kia lại sỉ nhục Dung Thời, đúng là trước sau như một."
Triệu Tuyền: "Nhưng tôi lại cảm thấy việc này không chỉ đơn giản là sỉ nhục..."
Nếu tặng cơ giáp đúng tiêu chuẩn nhất định sẽ khiến bao nhiêu người cảnh giác, nhưng bọc trong một lớp vỏ không đáng tin sẽ chuyển hướng khá nhiều tầm mắt.
"Chả sao cả!" Tống Kha nóng nảy: "Nếu nó đã đi bước đầu tiên mà chúng ta không lợi dụng thì chẳng phải sẽ phụ tấm lòng của nó sao?"
Triệu Tuyền: "Ý ngài là?"
Tống Kha cười lạnh: "Khiêu khích gây chia rẽ, khiến chúng nó chó cắn chó!"
Bên kia cung điện, Kỷ Linh cũng nhận được tin tức tương tự.
"Rốt cuộc lòng dạ thâm sâu thế nào cũng chỉ 18 tuổi." Mặt ông ta lộ vẻ trào phúng: "May mắn nó chưa đủ thành thục, nên chúng ta mới có cơ hội."
Trợ lý đặc biệt: "Chúng ta có cần làm gì không?"
Kỷ Linh cầm kéo cắt tỉa cây cảnh trên giá gỗ: "Người năng lực càng cao lòng tự trọng càng lớn, nhận được thứ đồ chơi này, với Dung Thời chả khác gì bị sỉ nhục trước mắt mọi người, đây là một kẽ hở lớn. Chúng ta chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nới rộng nó ra là có thể chơi chết đối phương."
Trợ lý ánh mắt thay đổi, cúi đầu thưa: "Vâng!"
Đang nói chuyện, một kẻ đóng giả người làm vườn chạy tới báo cáo: "Điện hạ, lại không thấy Kỷ Minh đâu."
Tay cầm kéo dùng sức, bông hoa tường vi đỏ đang nở rộ bị cắt đứt, lăn lông lốc trên nền nhà hệt chiếc đầu lâu.
Trong ký túc, Dung Thời ngồi trên thảm lông, gọi video cho Miên Miên để kiểm tra bài tập được giao.
Tống Du từ phía sau ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai hắn, nhìn Miên Miên tung quyền cước khá bài bản.
Mười lăm phút sau, cậu bé đứng thở hồng hộc, chờ ông anh nhà mình nhận xét.
Dung Thời: "Không tồi, ngày mai tập thêm năm phút."
Cậu bé lau mồ hôi: "Vâng."
Chờ Dung Thời nhận xét xong, Miên Miên ngồi xuống sàn nhà, ôm chiếc bụng tròn vo uống nước.
"Anh Du, nghe nói anh tặng anh trai em cơ giáp thỏ?"
Tống Du: "Em cũng biết hả?"
Miên Miên: "Em... nghe thầy giáo kể."
"Anh bỏ bao nhiêu tâm huyết tự tay thiết kế ngoại hình cơ giáp." Tống Du than thở: "Vậy mà anh trai em lại không thích."
Miên Miên: "Phải không? Em thấy anh ấy rất vui mà."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "Thật hả? Cả ngày mặt anh ấy cứ lạnh tanh."
Miên Miên: "Chuyện bình thường, anh của em vốn mặt liệt."
Dung Thời: "............" Ai mặt liệt?
Tống Du cười trộm, quay sang ngó Dung Thời: "Đúng không nhỉ? Em cứ tưởng anh không thích nên đang định vứt đi."
Hắn nhăn mày: "Ai cho."
Miên Miên vốn đang uống nước, nhưng càng ngày càng cảm thấy sai sai.
Sao hai ông anh lại dính vào nhau rồi?
Sợ em trai chứng kiến hình ảnh không nên thấy, Dung Thời tính ngắt máy.
Bỗng thiết bị đầu cuối vang lên, là cuộc gọi thoại của Tần Lâm.
【Mau tới số nhà 59 phố Huyền Vũ!】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT