"Tìm ra nguyên nhân cho tôi!" Trong phòng điều khiển chính, Omega đứng đầu phẫn nộ đập bàn điều khiển: "Kiểm tra xem dữ liệu hệ thống có bất thường không! Nếu có thì lập tức kích hoạt chương trình cưỡng chế khôi phục."

Một cửa sổ trong đó hiển thị toàn bộ khu vực thí nghiệm, tất cả các phòng được thay thế bởi những ô vuông màu đỏ, hiện giờ đang chuyển động theo logic được tính toán vô cùng phức tạp.

Omega vừa dứt lời, một ô vuông đỏ vỡ ra, từ từ biến mất trên màn hình.

"Mẹ kiếp! Lại nổ tung rồi!" Beta tên Lão Tam lẩm bẩm chửi thề.

"Hệ thống thật quái quỷ, không phạm sai lầm thì thôi, đã phạm thì phạm sai lầm lớn, ai mà gánh nổi hậu quả cơ chứ?"

"Đừng kêu ca nữa, mau làm việc đi!"

"Lại có AI tự hủy!"

"Đệt mợ! Ma làm!"

Cả đám người vừa mắng chửi vừa ngồi trước bàn điều khiển, mau chóng kiểm tra tình hình dữ liệu theo thời gian thực tế của AI Poseidon.

Trong mười phút ngắn ngủn, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, ngoại trừ chuyện mỗi lần chỉ nổ một căn phòng thì chẳng còn quy luật nào khác, khiến mọi người chẳng hiểu ra làm sao.

Theo chuyển động của những căn phòng, nhóm AI cảnh vệ cũng tự hủy một cách ngẫu nhiên.

Omega nhìn chằm chặp màn hình, sắc mặt càng ngày càng tệ.

Cứ tiếp tục phá hủy thế này, đừng nói khu thí nghiệm, ngay cả thể thí nghiệm cũng nổ banh xác.

Trong căn phòng đang chuyển động, Dung Thời hung hăng chém xuống, một đao cắt đứt mạch điện chính trên con chíp của AI cảnh vệ.

Hắn thu hồi đao, đạp vào AI rồi nhảy lên, tiến vào căn phòng cách vách trước khi cánh cửa kịp đóng kín, đao quân dụng trong tay biến thành khẩu súng, chờ đợi các ô vuông sắp xếp lại.

Không ngừng thay đổi cường độ tấn công để quấy nhiễu tiết tấu của AI, tăng áp lực lên hệ thống tính toán, tạo ưu thế cho phe mình.

【01: Ông chủ, đã bẻ khóa hệ thống điều khiển AI cảnh vệ và thu nhận đàn em AI tính toán logic, ngài có muốn đến trung tâm dữ liệu cốt lõi không?】

Trung tâm dữ liệu cốt lõi nằm giữa đáy biển, sau khi khống chế AI tính toán logic, thì có thể lợi dụng những ô vuông khác nhau để di chuyển tới đó.

Dung Thời: 【Ừ, chia sẻ dữ liệu với 00, khống chế AI cảnh vệ cho chúng tự phát nổ ngẫu nhiên.】

【01: Áu!】

Trong phòng điều khiển chính, nhóm beta vẫn đang khắc phục sự cố...

"Tính toán logic của Poseidon không thành vấn đề!"

"Có cái kít! Nếu không thành vấn đề thì tại sao tôi lại không tính toán được căn phòng kế tiếp nào sẽ bị nổ?"

"Hệ thống điều khiển AI cảnh vệ cũng không thành vấn đề."

"Thế chúng nó tự phát nổ tập thể thì giải thích thế nào?"

"Tỷ lệ thiệt hại của khu thí nghiệm đã vượt qua 5%!... 10%! Poseidon nhổ bỏ thật mạnh tay!"

"Mẹ kiếp, nhức hết cả đầu!"

Thiết bị đầu cuối của Omega từ nãy tới giờ vẫn không ngừng rung lên.

Một Beta trẻ tuổi mặc áo blouse xông vào phòng điều khiển, rống to với Omega: "Các người đang làm gì? Phòng thí nghiệm của tôi bị nổ tung rồi!"

Omega chưa kịp trả lời, lại có Omega khác xông vào: "Rốt cuộc có kẻ địch tập kích hay không? Trước khi tìm thấy chúng thì căn cứ đã bị san bằng rồi!"

Omega đứng trước bàn điều khiển khẽ cắn môi, hạ thấp giọng: "Đã tiến hành điều tra khẩn cấp, tạm thời đừng nóng nảy."

"Có phải phòng thí nghiệm của ông bị nổ quái đâu!"

"Đây là hiệu quả làm việc của mấy người à? Ông..."

Trong lúc nói chuyện, trên màn hình ảo lại có ba căn phòng lần lượt nổ tung.

Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với họ tưởng tượng.

"Tổ trưởng, hay là cứ cưỡng chế khôi phục trước đã?" Lão Tam đề nghị.

"Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy kẻ địch đâu, khả năng hệ thống trục trặc trên 99%."

"Cưỡng chế khôi phục trước đi, không được thì lại tính tiếp?"

Đối mặt với sự hối thúc của cấp dưới và lời chỉ trích từ bộ phận khác, Omega lạnh lùng, chần chờ chưa ra quyết định.

Đúng là hắn có quyền hạn cưỡng chế khôi phục hệ thống, nhưng ghi chép này mà tới tay bộ trưởng Lâm Cảnh, để ông ta biết căn cứ ra nông nỗi này, chỉ sợ rằng...

-

Dung Thời nhảy ra khỏi căn phòng cuối cùng, trước mắt là một hành lang trong suốt, hướng xuống phía dưới.

Bên ngoài hành lang tối đen như mực, le lói ánh sáng của AI cảnh vệ đang tuần tra, có thể mơ hồ nhìn thấy những căn phòng kim loại vẫn không ngừng chuyển động.

Hai bên hành lang có thắp bóng điện mờ, đủ để quan sát bậc thang dưới chân.

【01: Tôi và em trai đã bắt cóc được hệ thống giám sát, đại khái có thể chiếm quyền điều khiển trong vòng 30 phút.】

"Ừ."

Dung Thời nhấp ngón tay, 01 từ chế độ giáp nhẹ trở về khóa trang trí.

Hắn im lặng nhìn ra bên ngoài, không vội đi xuống.

Nước biển cuồn cuộn dâng trào, cách một con đường, cho dù không nghe thấy tiếng nổ, cũng có thể cảm nhận được tình hình chiến đấu.

Đợi khoảng ba phút, một căn phòng kim loại dừng phía trước, cánh cửa mở ra.

Đôi mắt bình tĩnh của Dung Thời bỗng gợn sóng, hắn bước nhanh đến, dang cánh tay ôm chặt không khí trước mặt.

"Cuối cùng cũng tới."

Vừa dứt lời, trong lồng ngực trống rỗng dần hiện ra một người.

Vận động kịch liệt khiến Tống Du thở hổn hển, cậu hôn chụt lên má Dung Thời, cười hỏi: "Sợ tôi lạc đường hả?"

Dung Thời: "Sợ em bị AI cảnh vệ bắt cóc."

Tống Du: "...Anh nghiêm túc đấy à?"

Dung Thời buông cậu ra, vừa đi xuống dưới vừa thuận miệng nói: "Mỹ nhân ai mà không yêu chứ?"

Lời này khiến Tống Du nhớ ngay tới lúc hai người gặp gỡ, kèm theo câu nói sặc mùi khiêu khích của hắn "Thích kiểu đẹp trai và quyến rũ".

"Trước kia cảm thấy lời anh nói thật gợi đòn." Tống Du đi bên cạnh hắn, rút khẩu súng sau thắt lưng ra rồi thưởng thức trong tay: "Bây giờ ngẫm lại thấy cũng đúng."

Dung Thời quay sang nhìn cậu.

Tống Du vai lưng thẳng tắp, vòng eo săn chắc, đồ tác chiến bao quanh đôi chân thon dài mạnh mẽ, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn xoay xoay khẩu súng, lười biếng và nguy hiểm.

Một Tống Du như vậy, Dung Thời không hề có sức kháng cự.

"Đúng thế nào?" Hắn cố dứt tầm mắt ra.

Tống Du khẽ bật cười: "Đi theo loại đầu gỗ như anh, nếu không quyến rũ thì cả đời làm hòa thượng."

Dung Thời: "..."

Tranh thủ lúc xuống dưới, hai người tán gẫu đôi câu, giảm bớt căng thẳng do hoàn cảnh mang lại.

Phía trước một trăm mét có ánh sáng nhàn nhạt, hai người bèn đẩy nhanh tốc độ.

Cuối hành lang là một tòa nhà hình quả trứng, kích thước tầm nửa sân bóng đá.

Cách cánh cửa chừng 10 mét, Dung Thời ngăn Tống Du lại.

"Sao vậy?" Cậu khó hiểu.

Dung Thời bảo 01 kích hoạt chế độ thông thường, hành lang trong tầm mắt vốn trống rỗng bỗng dày đặc những chùm tia chống trộm.

【01: Má ơi! U ám quá!】

Hệ thống giám sát Poseidon đã bị bắt cóc, và nơi này được kiểm soát bởi hệ thống khác.

Trong đầu Dung Thời vang lên lời nói của chú mèo lớn.

【Căn cứ ở đáy biển V99 có hệ số phòng thủ rất cao, muốn đến trung tâm dữ liệu cốt lõi phải âm thầm đột nhập. Lúc đánh cắp dữ liệu phải tránh để hệ thống phát hiện, nếu không nó sẽ lập tức kích hoạt chương trình tự hủy. Năm đó tôi quyết định tấn công V99, đáng tiếc trung tâm dữ liệu phát nổ, toàn bộ dữ liệu đều bị xóa sạch.】

Kiếp trước mèo lớn không tiếp cận được trung tâm dữ liệu của tổ chức, phần lớn chứng cứ bị tiêu hủy, thế nên đành phải bí mật xử lý rất nhiều người.

Kết quả là bao nhiêu cá lọt lưới, ẩn mình trong đám đông, biến thành tai hoạ ngầm vĩnh viễn, tựa quả bom nổ chậm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Thấy vẻ mặt hắn là lạ, Tống Du cũng kích hoạt chế độ thông thường.

"Để chúng nó bẻ khóa hay là nhảy qua?"

Dung Thời: "Em có làm được không?"

Thế mà dám nghi ngờ cậu, Tống Du chỉ những tia sáng chiếu loạn xạ trong vòng 10 mét, cười nhạo: "Nếu dài gấp mười lần thì tôi sẽ để vào mắt."

Khóe môi Dung Thời nhẹ nhàng cong lên, hắn chạy vài bước rồi tăng tốc, lao vào những tia sáng, xoay người, lộn nhào, linh hoạt né tránh toàn bộ.

Sau khi đứng vững, hắn vẫy Tống Du: "Lại đây, anh đỡ em."

"Cần anh phải đỡ chắc?" Tống Du trở tay giắt súng sau thắt lưng, cũng chạy vài bước, tăng tốc, đạp vách tường mượn lực rồi nhào lộn.

Ở một mét cuối cùng, cậu nhảy lên né tránh điểm hội tụ tia sáng còn lại.

Chưa kịp tiếp đất, cậu đã bị Dung Thời bế lên.

Bên ngoài cánh cửa trung tâm dữ liệu có một máy cảm biến mống mắt, 01 ung dung bay ra khỏi khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối, biến thành quả cầu kim loại nhỏ, lắc lư tiến về phía máy cảm biến.

Bay được nửa đường, khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối của Tống Du cũng tách ra, 00 biến thành quả cầu bay theo.

00: "Anh hai, đợi em với."

01: "Nhanh lên, anh dạy cho em."

Vỏ kim loại của 01 bỗng biến thành đầu người, với lớp da sinh học bọc ngoài cấu trúc hộp sọ, trông giống hệt Omega trong phòng điều khiển.

01: "Có thể lợi dụng hệ thống chống giám sát để thu thập rất nhiều tin tức, em xem bây giờ đang phát huy hiệu quả."

00: "Có nhất thiết phải biến thành người này không?"

01: "Không, nhưng mà trông đẹp hơn, hắc hắc hắc..."

00: "Áu."

Tống Du ghé sát vào Dung Thời, thấp giọng cười: "Rốt cuộc anh thích nghe người khác gọi "anh hai" tới mức nào?"

Tiếng cười trầm thấp khiến tai Dung Thời ngứa ngáy.

"Chỉ thích nghe em gọi."

Thỏ Thỏ biết nói thật ngọt ngào.

Ý cười trên môi Tống Du sâu hơn, cậu chưa kịp lên tiếng, thì nghe Dung Thời nói tiếp: "Ngả ngớn gọi anh cũng thích."

Tống Du: "..." Móa.

Con thỏ chết còn biết giỡn lại.

01 biến thành đầu người thuận lợi thông qua máy quét mống mắt, cửa trung tâm dữ liệu mở ra.

Không gian tối tăm được thắp sáng dần, dãy máy chủ xếp ngay ngắn thành từng hàng, ngay cả Dung Thời cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Quy mô dữ liệu cơ sở thật khổng lồ.

"Có kế hoạch gì không? Cưỡng chế đánh cắp hả?" Tống Du hỏi.

Dung Thời lắc đầu: "Nếu hệ thống phát hiện sẽ kích hoạt chương trình tự hủy."

Tống Du nghi hoặc: "Làm sao anh biết được những điều này?"

Tầm mắt Dung Thời lướt qua dãy máy chủ: "Em nói với anh."

Tống Du nhíu mày: "Tôi?"

Nơi này là toàn bộ dữ liệu cốt lõi của căn cứ, trừ bỏ dữ liệu về thể thí nghiệm, thì còn có dữ liệu vận hành căn cứ, dữ liệu chủng loại AI hệ thống.

Vận chuyển toàn bộ là điều không thể, họ chỉ cần bản sao lưu hoàn chỉnh của dữ liệu thể thí nghiệm.

Chưa đầy năm phút, 01 và 00 đã tìm thấy nơi chứa dữ liệu.

01: "Phát hiện một phần dữ liệu kỳ lạ."

"Kỳ lạ?" Dung Thời và Tống Du cùng tới xem.

01 bay lượn trước một dãy máy chủ, vừa mở tệp vừa truyền dữ liệu.

Một hồ sơ kí hiệu J001 xuất hiện trên cửa sổ ảo đang lơ lửng.

Nội dung trong hồ sơ rất nhiều, nhưng Dung Thời lại chú ý tới một bức ảnh chụp chân dung.

"Kỷ Linh?"

Bên tai vang lên giọng Tống Du.

Cậu lạnh lùng: "Vì sao hồ sơ của ông ta lại ở đây?"

Nam Omega trên ảnh rất trẻ trung, thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, gương mặt thanh niên chưa mất đi nét ngây ngô. Đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ, nhưng bởi vì ánh mắt quá mức lạnh lùng mà hòa tan mất sự quyến rũ đó.

Trông thấy gương mặt này, Tống Du không giấu được nỗi chán ghét.

Vấn đề giữa ba và phụ vương có lẽ không chỉ bởi kẻ thứ ba chen chân, nhưng vì ông ta xuất hiện mà quan hệ hôn nhân tan vỡ, hại cậu không có ba, mất đi sự quan tâm yêu thương của cha, trên thực tế chẳng khác nào trẻ mồ côi.

"Ông ấy không phải Kỷ Linh." Ngón tay Dung Thời tê dại, đầu óc kêu ong ong: "Mà là ba của anh."

Suy nghĩ Tống Du quay ngược về thời thơ ấu, nhưng câu nói của Dung Thời đã kéo cậu trở về hiện thực.

"Ba anh?" Tống Du khó tin, cứ tưởng mình nghe nhầm: "Người này là vợ kế của cha tôi, hiện đang là vương hậu Kỷ Linh mà."

"Không phải ông ta." Tay Dung Thời rũ bên hông siết chặt: "Ánh mắt không đúng, Kỷ Linh không có ánh mắt như thế."

"Ánh mắt?" Tống Du ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ không xem diện mạo trước hay sao?

Anh còn không nhớ rõ gương mặt ba cơ mà? Liệu có nhận nhầm người không?

Tống Du đầy bụng nghi vấn, nhưng bởi đối phương là Dung Thời nên cậu bỏ qua toàn bộ.

Nhất định hắn không nhận nhầm người.

Nói vậy thì...

Giọng Tống Du khô khốc, khẩn trương, mang theo run rẩy khó phát hiện: "Ba anh và Kỷ Linh trông giống hệt nhau?"

Dung Thời cũng ngẩn ngơ.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, hắn vẫn không dám tin.

Ba tốt như vậy, sao lại liên quan tới tổ chức này?

Ông ấy cũng dùng chất dẫn dụ khống chế cha ư?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dung Thời đã lắc đầu phủ nhận.

Dựa theo tác phong của những thể thí nghiệm, nếu ba thật sự khống chế cha, vậy nhất định cha không chịu từ bỏ cơ hội thăng quân hàm thiếu tướng và quay về quê hương đóng quân.

Trong ấn tượng của hắn, hầu như cha chẳng bao giờ nổi nóng, tuy việc nhỏ rất tùy tiện, nhưng việc lớn chưa từng qua loa, đâu có giống trạng thái bị khống chế.

Nghĩ thông suốt, Dung Thời bình tĩnh lại.

"Họ rất giống nhau, nhưng cụ thể là mối quan hệ gì, anh vẫn chưa điều tra được."

Tống Du cau mày: "Giống đến mức này cơ à?"

Dung Thời quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc: "Em có tin anh không?"

Tống Du nhìn thật sâu vào mắt hắn, một lát sau cậu mở bàn tay đang siết chặt của hắn ra, mười ngón đan xen.

"Lừa gạt tôi cũng chẳng sao." Cậu tự giễu: "Tôi bằng lòng để anh lừa gạt."

Dung Thời nắm lại tay cậu, bảo 01 tra tìm thông tin có liên quan tới Kỷ Linh.

Tống Du chống cằm, suy tư: "Anh chắc chắn ba anh còn ở quê không?"

Lời này hàm ý thật rõ ràng.

Hai người giống hệt nhau, hoặc là song sinh, hoặc là cùng một người.

Một Omega trước đó là tiểu tam của quốc vương, sinh ra đại vương tử, rồi lại kết hôn với sĩ quan quân đội, sinh ra hai đứa nhỏ, cuối cùng giả vờ mắc bệnh nặng rồi chạy tới làm vợ kế của quốc vương.

Sự nghi ngờ này đối với Dung Thời mà nói, chính là xúc phạm ba mình.

Nhưng hắn biết Tống Du không có ý đó, cậu chỉ đưa ra một khả năng thôi.

"Chắc chắn." Dung Thời hạ thấp giọng: "Anh đã xác nhận từ khi anh gặp Kỷ Linh, ba vẫn luôn nằm trong khoang ngủ đông, chưa từng tỉnh lại."

01: "Ông chủ, chẳng tìm thấy bất cứ thông tin nào có hai chữ Kỷ Linh hay bức ảnh giống như thế này."

"Sao có thể?" Tống Du không tin.

Ngay cả ba của Dung Thời cũng có liên quan tới tổ chức, chẳng lẽ Kỷ Linh lại không hề liên quan.

01 tủi thân: "Nhưng mà thật sự không tìm được."

00 tủi thân: "Không tìm được."

Thời gian cấp bách, không cho phép Dung Thời thắc mắc nhiều, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu chính là sao lưu dữ liệu hoàn chỉnh.

01 và 00 cùng bắt tay làm, thời gian sao lưu có thể rút ngắn một nửa.

00: "Sao lưu 97%... 99%..."

【Cảnh báo! Phát hiện hệ thống bị xâm nhập! Chương trình tự hủy sẽ được kích hoạt sau năm giây đếm ngược...】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play