Sau một ngày bay, Dung Thời và Tống Du tới trạm không gian quân sự tại chòm Tiên Nữ, chờ hội hợp với quân đoàn 2.
Trong phòng chờ dành cho khách VIP, Dung Thời buông chiếc ba lô nặng trĩu, ngồi xuống sô pha.
"Khoảng một tiếng nữa họ mới đến."
Tống Du quẳng ba lô cạnh ba lô của Dung Thời, rồi ngồi xuống chiếc bàn thấp trước mặt hắn.
Hai cặp chân dài không đủ chỗ, đầu gối chạm nhau.
"Kim Đại Triệu là sĩ quan chỉ huy quân đoàn 2, xuất thân từ nông thôn, không được tính là ưu tú so với bạn bè cùng lứa, chẳng có ai thu nhận khi nhập ngũ, thành thật tích cóp công trạng và leo lên vị trí bây giờ."
Sợ Dung Thời chưa nắm rõ tình hình, Tống Du giải thích: "Ông ta rất cố chấp, không hoà đồng, với tôi mà nói chẳng phải bạn bè cũng chẳng phải kẻ thù."
"Ừ." Dung Thời rút mấy con dao trong bao ra kiểm tra: "Không phải kẻ thù là được."
"Nhưng ông ta không phải người Thiên gia." Tống Du cân nhắc, thưởng thức chiếc nhẫn theo bản năng: "Anh không cảm thấy sắp xếp lần này của Thiên Lí không ổn à?"
Vừa mới điều tra ra V99, lập tức phái họ theo quân đoàn tới V99.
Mà mấu chốt quân đội xuất chinh phải nằm trong sự quản lý của Thiên gia, thì có thể hiểu là dẫn họ đi lập công, nhưng hiện giờ lý do này rõ ràng không đúng.
Cứ như để họ tới được V99, nên mới lựa chọn quân đoàn này.
Dung Thời: "Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, ít nhất cũng thuận tiện cho chúng ta điều tra."
Tống Du ngước mắt nhìn thẳng vào hắn: "Lỡ như Thiên Lí đào bẫy dụ chúng ta nhảy xuống thì sao? Vì điều gì mà tin tưởng ông ấy vậy, bởi mối quan hệ với Thiên Phàm ư?"
Thiên Phàm cũng từng là giáo viên chủ nhiệm của Dung Quang.
Vài lần điều tra tư liệu Dung Quang, nên Tống Du nhớ rõ.
"Vừa vặn tương phản, Thiên Lí tin tưởng anh vì mối quan hệ với thầy Thiên." Dung Thời xoay đao quân dụng để tìm lại cảm giác: "Hơn nữa cho đến bây giờ, Thiên gia chẳng có lý do nào hãm hại chúng ta."
Tống Du nhíu mày khó hiểu: "Anh cảm thấy Thiên Lí muốn thu nhận anh vì Thiên Phàm?"
Đao quân dụng xoay hai vòng trong tay thì dừng lại, Dung Thời nhìn Tống Du: "Anh không tìm ra lý do khác."
Tống Du ngẫm nghĩ, vẫn tạm gác vấn đề này.
Dù thế nào chăng nữa, đến V99 là điều chắc chắn.
"Đừng lo lắng." Thấy Tống Du cau mày, hắn bèn vươn tay xoa đầu cậu: "Mọi chuyện đã có anh."
Một tiếng sau, hạm đội quân đoàn 2 tới trạm không gian, đại sảnh lập tức náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng ồn ào, cả hai định tìm người phụ trách báo cáo thì cửa phòng bị đẩy ra.
Tiến vào là một Beta mặc quân phục, đeo quân hàm trung sĩ.
"Ơ, có hai người thôi à?" Lâm Bưu liếc mắt đánh giá họ: "Cứ tưởng nhiều hơn chứ, hoá ra có mỗi vậy."
Lời nói châm chọc, chỉ kém dán hai chữ "khiêu khích" lên trán.
"Chậc, sĩ quan là thế này sao?" Tống Du thản nhiên đáp trả: "Chả khác gì kẻ lưu manh đầu đường xó chợ."
"Mày...!"
Dám so sánh sĩ quan cao quý với kẻ lưu manh đầu đường xó chợ? Lâm Bưu đổi sắc mặt: "Thằng nhãi thô lỗ vô học! Xin lỗi bố mày ngay!"
"Bố á? Chỉ bằng anh hả?" Cậu cười nhạo: "Tôi gọi một tiếng bố, anh dám đáp lại không?"
Có Dung Thời bên cạnh, Tống Du tâm tình tốt, hiếm khi nể mặt nói thêm đôi câu.
Nếu trong quá khứ, gã này đã bị cậu ném ra ngoài không gian rồi.
"Gọi ông nội tao cũng dám!" Lâm Bưu vọt tới, chuẩn bị tung đòn ra oai phủ đầu với hai tân sinh viên.
Cấp bậc của gã thấp, trong quân đoàn toàn bị chèn ép, chỉ có sinh viên trường quân đội mới ngoan ngoãn dễ bắt nạt, mặc kệ gã sai bảo.
Lúc này, ngoài cửa lại tiến vào một Beta, mặc quân phục trung úy.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, tạt vào đầu Lâm Bưu.
"Mẹ kiếp cậu là du côn à?" Thanh Tùng nghiến răng, lạnh lùng khẽ quát: "Đã cảnh cáo bao nhiêu lần rồi, đừng có bắt nạt lính mới!"
Lâm Bưu vừa rồi còn hung hăng lập tức ủ rũ.
"Đâu có, tôi chỉ tới xem... " giải thích được nửa chừng, gã chú ý tới ánh mắt của Thanh Tùng, lập tức ấp úng: "Vâng! Thủ trưởng!"
"Phắn!" Thanh Tùng sút cho gã một cước, đợi người đi mới bước đến chỗ Dung Thời: "Tôi là Thanh Tùng, đội trưởng đội tiên phong cơ giáp quân đoàn 2, vừa rồi thật xin lỗi."
Khi hắn bước tới Dung Thời cũng đứng lên.
Hai bên chào nhau theo kiểu quân đội rồi ngồi xuống.
Thanh Tùng: "Quân đoàn sẽ nghỉ ngơi tại trạm không gian trong nửa giờ, chốc nữa tôi dẫn các cậu đi gặp chỉ huy."
Sinh viên quân sự khi xuất chinh, sẽ báo cáo với sĩ quan chỉ huy trước, từ đó mới phân công đến các bộ phận tương ứng để học tập.
Hai bên giới thiệu xong, Thanh Tùng dẫn họ ra ngoài làm quen với môi trường quân đội.
"Gần ba tháng tới, các cậu chính là một thành viên trong quân đoàn, cần nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, ở quân đoàn thì không thể dùng tiêu chuẩn như trường học được."
Tống Du lần đầu tiên vào quân đoàn với tư cách một thực tập sinh, thân phận bất đồng nên góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác.
Có rất ít Omega trong quân đoàn, nếu có thì phần lớn đều ở bộ hậu cần, không hoạt động chung với Alpha.
Lính tráng thô lỗ không cần băn khoăn, thế nên chẳng tốn công sức ẩn giấu chất dẫn dụ làm gì.
Tống Du lẳng lặng dịch sát vào Dung Thời, sắc mặt khó chịu.
Chất dẫn dụ của Alpha bay khắp nơi, thúi chết đi được.
Dung Thời chú ý tới sắc mặt cậu, đang định hỏi xem sao, bỗng có ba Alpha tiến về phía họ.
"Trung úy Thanh!" Alpha cao nhất chào Thanh Tùng theo kiểu quân đội, rồi nhìn Dung Thời: "Tôi rất muốn luận bàn với cậu sau khi xem video về giải đấu, thế nào, đang lúc rảnh rỗi có muốn thử 1 trận hay không?"
"Đúng thế, tương lai còn chung sống vài tháng, tranh thủ bồi dưỡng cảm tình." Alpha bên trái ồn ào.
Thanh Tùng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ quan sát, khoé mắt đánh giá thái độ của Dung Thời.
Tân sinh viên nhập học chưa tới một năm, mà có cơ hội làm nhiệm vụ tại khu nguy hiểm cấp bốn, đúng là con cưng của trời.
Hơn nữa chẳng phải toàn bộ quân đoàn thì cũng đến 90% đều tốt nghiệp Học viện quân sự, từng trải qua thời gian dài không có cơ hội làm nhiệm vụ.
Bây giờ lại gặp sinh viên được ưu ái, không bắt nạt một chút thì không thể nào nói nổi.
Tống Du nhìn thoáng qua Thanh Tùng, biết hắn mặc kệ, cậu định giúp Dung Thời từ chối.
"Được thôi." Dung Thời bỗng lên tiếng.
Tống Du sửng sốt, hắn thế mà đồng ý?
Mấy người kia cũng ngạc nhiên không kém.
Hầu hết quân nhân đều chú ý tới trường quân sự, bởi những sinh viên mũi nhọn là đối tượng thảo luận của họ sau bữa cơm chén trà.
Đặc biệt là Dung Thời, thật sự rất nổi tiếng! Hầu như ai cũng biết.
Thế mà tiếp nhận khiêu chiến? Quá tự tin hay là quá vô tri?
Quân đoàn chẳng thiếu nhân vật ưu tú, tưởng có thể múa rìu qua mắt thợ với năng lực ít ỏi của mình à?
Ba Alpha và những người vây xung quanh đều cảm thấy Dung Thời quá "phiêu."
Vừa mới đến, thế mà chả biết nhún nhường gì?
Trạm không gian không trang bị phòng huấn luyện, Dung Thời đưa ba lô cho Tống Du, lạnh nhạt bảo: "Em cầm giúp anh một lúc."
Những người chứng kiến đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Thằng nhãi này muốn hơn thua ngay tại đây ư?
Quá ngông cuồng!
Tưởng họ sẽ nương tay sao?
Dung Thời nhìn ba Alpha: "Mau lên, chúng tôi còn phải đi báo cáo."
Ba Alpha: "..." Mịa! Thằng ranh con này!
Những người lính đang nghỉ ngơi tại trạm không gian dần tụ tập lại.
"Thật điên rồ."
"Hắc, da non thịt mềm thế này, xuống tay nhớ nhẹ chút a ha ha ha ha..."
"Sinh viên cuối cùng khiêu khích đã bị tôi đánh cho khóc một trận rất lâu ha ha ha ha..."
"Cậu ta chính là Dung Thời, chắc cũng phải trụ được hai phút chứ?"
"Lão Lâm thích làm chuyện này lắm, vô duyên cớ đả kích lòng tự tin của tụi con nít."
"Tống Du bên cạnh, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp, để tối nay qua tìm cậu ấy chơi, hắc hắc..."
Một Alpha mặt đầy mụn đứng trong đám binh lính, dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá Tống Du rồi nở nụ cười khả ố.
Mấy tên đứng bên cạnh nghe thấy, lập tức hùa nhau buông lời bỉ ổi.
Mặt đầy mụn đang cười hô hố, thì chợt thoáng thấy Dung Thời đi tới, ngay sau đó bả vai đau nhói, cơ thể dạo một vòng giữa không trung rồi nặng nề đập xuống nền.
"Ai...! Ui da! Đệt con..." gã kêu lên thảm thiết, lăn lộn co quắp trên mặt đất, lời chửi tục thô lỗ còn chưa kịp phun ra, cổ áo đã bị túm chặt.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Dung Thời nhẹ nhàng dùng một tay nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất, rồi tuỳ tiện quẳng vào tường.
"A...!" Sống lưng của mặt đầy mụn dính đòn nghiêm trọng, gã lăn từ trên tường xuống, toàn thân choáng váng.
Trước sau chừng mười giây, Dung Thời đã hạ gục gã.
Người vây xung quanh chứng kiến, sắc mặt thay đổi.
Dung Thời siết năm ngón tay, đốt xương vang lên răng rắc.
Tầm mắt hắn lạnh lùng đảo qua Alpha nằm trên nền, rồi nhìn về phía đám người lúc nãy buông lời bỉ ổi: "Còn kẻ nào muốn chơi với bạn đời của tôi? Đứng hết ra đây."
Rõ ràng chỉ là một tân sinh viên, một thanh niên 18 tuổi, mà khoảnh khắc đối diện với ánh mắt hắn, rất nhiều người nảy sinh tâm lý chùn bước.
Tân sinh viên này, má ơi không giống những tân sinh viên khác!
Đại sảnh ồn ào bỗng yên lặng, mọi người chăm chú nhìn những kẻ mà Dung Thời đang nhắm tới, chờ xem kịch vui.
Nhưng hai phút, chẳng một ai dám đứng ra.
Tống Du cầm ba lô của Dung Thời đứng bên cạnh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, tâm trạng vui vẻ.
Thỏ Thỏ bảo vệ cậu đáng yêu không chịu được.
Dung Thời chẳng nói thêm gì nữa, hắn quay sang nhìn ba Alpha muốn luận bàn với mình.
"Xin lỗi, trì hoãn mất vài phút, bây giờ bắt đầu thôi."
Ba Alpha vô thức liếc nhìn Alpha đang nằm thẳng cẳng, bỗng cảm thấy hối hận.
Mẹ kiếp thắng không vẻ vang, mà thua sẽ bị cười cho thối mũi.
Nhưng đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, biết bao nhiêu người chứng kiến như vậy.
Alpha cao nhất bước tới hai bước, cử động cổ, xoay cổ tay, bày ra tư thế luận bàn: "Đến đây."
Hắn không tin, mình không đánh thắng một thằng nhãi?
Hắn muốn đánh phủ đầu, vừa ra tay chính là những cú đấm phối hợp thật khéo léo.
Tốc độ mau lẹ, ra đòn tàn nhẫn, bảo đảm sẽ hạ gục Dung Thời chỉ bằng một chiêu.
"Đệt! Cậu ta không tránh?"
"Tay Lão Lâm bị bắt rồi! Má ơi! Hạ gục trong nháy mắt?"
"Định mệnh!"
"Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
Alpha tên là Lão Lâm cứ nhắm đầu Dung Thời mà đấm, Dung Thời giơ tay nắm chặt, rồi bắt cổ tay đối phương kéo xuống, sau đó mượn lực lật người, chân dài quét ngang.
Lão Lâm vươn tay ra rồi rụt lại, được nửa chừng thì gáy đã trúng một đòn nặng nề, cơ thể đập thẳng xuống nền, căn bản không có bất cứ cơ hội đánh trả nào.
Dung Thời hạ gục hắn chỉ bằng một chiêu.
Xung quanh vang lên tiếng hít khí, Dung Thời nhìn hai Alpha còn lại, vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, tạo động tác mời: "Mong đàn anh chỉ giáo nhiều hơn."
Hai Alpha: "..."
Cả hai nghĩ, thà thắng còn hơn thua, ánh mắt hung ác, tấn công Dung Thời cùng lúc.
Dung Thời nghiêng người liên tục, bình tĩnh tránh né, rồi đột ngột phản kích bắt lấy hai cổ tay, mượn lực tấn công, kéo họ đập vào nhau.
Hai Alpha cường tráng bị hắn kéo, trán va cái cốp, suýt ngất xỉu tại trận.
Dung Thời buông tay, sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu trầm thấp: "Hai vị đàn anh nắm đấm yếu, chân không vững, tốc độ phản ứng cũng chậm, lấy trạng thái tồi tệ như vậy mà đòi chỉ đạo, là khinh thường tôi sao?"
Ba Alpha, một đau chẳng thể động đậy, hai choáng suýt chấn thương sọ não, căn bản không ngóc đầu lên được.
Nghe thấy thế, cả ba thiếu chút nữa tức hộc máu mồm.
Đã bị hạ gục trong nháy mắt còn bị sỉ nhục một trận!
Lão Lâm nằm trên nền chửi ầm lên: "Bố đập chết mày!"
Hai Alpha kia cũng không chịu thua kém, thi nhau buông lời hung ác.
"Đừng quá coi trọng bản thân!"
"Đây đâu phải trường học? Không biết tốt xấu!"
Thanh Tùng đảo ánh mắt tán thưởng qua Dung Thời, thấy đúng lúc, bèn đứng ra hoà giải.
"Được rồi, đánh không thắng chính là thua, ngoan ngoãn nhận rồi trở về huấn luyện đi, mẹ kiếp đừng làm tôi mất thể diện!"
Hắn nhìn Dung Thời: "Đi thôi, tôi dẫn các cậu tới chỗ thủ trưởng."
Dung Thời nhận lấy ba lô trong tay Tống Du, cùng theo Thanh Tùng tới cửa phòng đăng ký.
Tống Du đi cạnh hắn, bàn tay rũ bên hông lặng lẽ vươn sang, ngón út nhẹ nhàng ngoắc Dung Thời, miệng cười khanh khách: "Dáng vẻ trút giận cho tôi thật đẹp trai."
Dung Thời lẳng lặng ngoắc vào ngón tay cậu, lạnh nhạt bảo: "Anh mà không nhanh thì em sẽ lấy mạng người ta mất."
Tống Du: "..." Ăn nói dễ nghe chắc chết hả?
Thanh Tùng đi phía trước: "..."
Quân đoàn cấm rải thức ăn cho chó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT