Trận đấu biểu diễn khai mạc đã nâng kỳ vọng về giải đấu cơ giáp lên mức cao nhất.

Chín giờ sáng mở màn trận đầu tiên, diễn đàn đã tràn ngập các bài đăng thảo luận về kỹ năng cơ giáp.

Giang Lâm sa sầm mặt mày chạy đủ 100 vòng, còn chưa trở lại ký túc, đã tức tối tung chân sút hỏng người máy vệ sinh đi ngang qua.

Vụ cá cược được thực hiện trước toàn thể giáo viên và sinh viên trường, đến cả thầy cô cũng phải tiếp nhận hình phạt, hắn mà không đi thì càng bị người ta coi thường.

Nhục nhã không để đâu cho hết!

Một thủ khoa năm thứ ba mà thất bại trước một tân sinh viên, lại còn chủ động đi khiêu chiến! Sau này hắn biết lăn lộn thế nào trong trường?

Tưởng Tinh Trạch sợ hắn không kiểm soát được cảm xúc, đã sớm chờ dưới ký túc, vừa thấy hắn bèn kéo về phòng.

"Thực lực Dung Thời luôn quỷ quái, bây giờ điều quan trọng nhất là anh đừng có nghĩ ngợi nhiều, trước hết hãy ổn định..."

Mới khuyên nhủ được nửa chừng, Tưởng Tinh Trạch nghe thấy tiếng động lớn.

"Bị sỉ nhục đâu phải mày, đương nhiên mày chả thấy làm sao cả!" Giang Lâm nện một quyền lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Hiện giờ tao đã trở thành trò cười của toàn trường!"

Bị Dung Thời sỉ nhục là cảm giác gì, sao hắn lại không biết?

Tưởng Tinh Trạch sầm mặt, giọng nói lành lạnh: "Chuyện đã xảy ra, anh nên làm gì đó để cứu vãn, chứ không phải nổi nóng với tôi."

Giang Lâm ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Hoàn toàn bị nghiền ép, còn cứu vãn thế nào?"

Tưởng Tinh Trạch ngẫm nghĩ: "Nói gì đó hay ho, khiến mọi người nghĩ rằng anh nhường nó, dù sao thành tích của anh vẫn còn đó, nó chỉ thắng một trận đấu biểu diễn mà thôi, chả thuyết minh được gì cả."

Giang Lâm xoa mặt, nhìn chằm chặp chiếc ly trên bàn một hồi lâu.

"Rốt cuộc nó là ai?"

Đối đầu vài lần, nhưng chưa thắng nổi Dung Thời lấy một lần.

Tâm trạng Tưởng Tinh Trạch cũng chẳng mấy vui vẻ: "Nghe thượng tá Lâm bảo, cha nó là sĩ quan quân đội, khả năng điểm xuất phát cao hơn người bình thường một chút."

Mẹ kiếp thế mà bảo cao hơn một chút?

Có mà bay mịa lên trời rồi!

Tâm trạng Giang Lâm phức tạp.

Từ nhỏ hắn đã là thiên tài trong mắt người khác, bất kể phương diện nào cũng thuộc hàng số một. Trước trận đấu với Dung Thời, hắn vẫn cảm thấy trình độ bản thân vượt xa bạn bè cùng lứa, thậm chí chẳng phân cao thấp với lính cũ đã có vài năm kinh nghiệm chinh chiến.

Nhưng tất cả sự tự tin đều bị Dung Thời phá hủy!

Phong cách chiến đấu bình tĩnh, khả năng kiểm soát các thao tác có độ khó cao và phát huy năng lực tại hiện trường, đều là thứ vượt xa tầm với của hắn.

Thậm chí còn có cảm giác đối phương chưa tung ra toàn bộ thực lực của mình.

Tưởng Tinh Trạch đến gần, vỗ vỗ vai hắn: "Trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu, thiết lập phòng phát sóng trực tiếp để giải đáp nghi vấn và tiết lộ thông tin đi."

Trước khi giải đấu mở màn, Giang Lâm gửi link livestream lên group hệ cơ giáp.

Ngay sau đó, lượng lớn sinh viên tràn vào, nhanh chóng đạt con số một vạn.

"Đánh không nổi một tân sinh viên, mà còn mặt mũi livestream ư, lừa gạt đám con cháu à?"

"Lầu trên ngu vừa, không thích thì cút!"

"Đàn anh Giang, hôm qua rốt cuộc là sao, Dung Thời thật sự lợi hại như vậy ư?"

"Hay là anh nhường hắn?"

Giang Lâm kiểm soát biểu cảm, đọc lướt qua các bình luận, nở nụ cười hơi gượng gạo: "Trận đấu khai mạc thì đương nhiên lấy biểu diễn là mục đích chính."

Lời vừa thốt ra, bình luận lập tức đổi hướng.

Chín giờ, giải đấu bắt đầu.

Giang Lâm mở phát sóng trực tiếp trận đấu, vừa xem vừa giải đáp thắc mắc của sinh viên cùng chuyên ngành.

Đọc bình luận thi nhau tâng bốc mình, hắn bắt đầu lấy lại tự tin.

Giang Lâm: "Độ linh hoạt của E300 không đủ, khi xoay lại, nó cần phối hợp với bộ tăng áp, tôi thường chọn mức 5.8..."

Bỗng có người đưa ra nghi ngờ trong phần bình luận.

"T99 Chiến Lang: Thật vậy chăng? Vấn đề này tôi đã hỏi qua ông hoàng phân tích, có người rep đừng tăng cao hơn mức 5.5 khi xoay lại, bởi sẽ hạ thấp độ chính xác."

Giữa một đám đông thi nhau thổi phồng thì bình luận này phá lệ chói mắt.

Bị nghi ngờ, Giang Lâm bụng khó chịu, mặt lại không biểu hiện ra: "Đó là với người mới."

Phần bình luận...

"T99 Chiến Lang: Tối hôm qua tôi thử tăng với các mức bất đồng để kiểm tra ảnh hưởng tới độ chính xác, đúng là vượt qua mức 5.5 sẽ giảm xuống, đâu có liên quan tới kinh nghiệm."

Giang Lâm dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, dần mất kiên nhẫn.

"Thời điểm mới học cơ giáp, sẽ luôn chấp nhất với những số liệu, thật ra sau khi lên chiến trường bạn sẽ phát hiện, trực giác và cảm xúc quan trọng hơn nhiều, tôi kiến nghị bạn nên tích lũy nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn."

Phần bình luận, rất nhiều người bênh vực Giang Lâm, cảm thấy ID T99 Chiến Lang này cố tình tìm lỗi, khuyên Giang Lâm chặn.

"T99 Chiến Lang: Không làm phiền nữa, chi bằng tôi đi tìm người anh em trên diễn đàn kia giao lưu vậy, hẹn gặp lại."

Lời này ở trong mắt Giang Lâm, ý tứ khiêu khích quá rõ ràng!

Thật sự không nhịn nổi, hắn nhấp vào trang cá nhân của người kia, muốn xem rốt cuộc ai là kẻ gây rối trong chương trình phát sóng trực tiếp của hắn.

Cho đến khi nhìn thấy phần xác thực phía dưới, đọc tên thật, mặt Giang Lâm nóng rát.

"Moá! Chiến Lang kia thế mà là Cừu Thiên Hạo? Thủ khoa hệ cơ giáp năm thứ tư! Anh ấy đã là thiếu úy, hầu như không đến trường, sao lại xuất hiện ở đây chứ?"

"A a a a nam thần! Vừa rồi tui lỡ mắng anh ấy! Sao có thể như thế được!"

"Xem ra trận đấu biểu diễn hôm qua khiến bao nhiêu người chú ý."

"Cừu Thần bảo người rep anh ấy là ai nhỉ? Tôi đi xem thử!"

Sức ảnh hưởng của Cừu Thiên Hạo trong trường hoàn toàn không thua kém Giang Lâm, hai người đều là thiên tài, chỉ có điều Cừu Thiên Hạo khiêm nhường, từ năm thứ ba thường xuyên đi làm nhiệm vụ, rất ít khi trở lại trường học.

Qua lại đôi câu, khán giả xem livestream tụt xuống không phanh, bao nhiêu người đều chạy tới diễn đàn ngồi xổm chờ Cừu Thần.

Người rep lại trong miệng hắn nhanh chóng được xác định, ID là chuỗi số ngẫu nhiên cùng với chữ R nằm cuối cùng.

R đã giải đáp khá nhiều thắc mắc trong bài phân tích, hầu hết người hỏi đều phản hồi.

"Tuyệt vời! Sau khi điều chỉnh theo lời bạn nói, nó đã mượt mà hơn rất nhiều!"

"Má ơi! Bạn giải thích rất dễ hiểu, người anh em có thể cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc không?"

"Phương pháp bạn đề cập rất đơn giản mà hữu hiệu, chỗ mắc kẹt trong combo đã biến mất! Xuất sắc!"

Xoát xuống cuối, họ phát hiện quả nhiên Cừu Thiên Hạo tới hỏi ID kia.

R này rốt cuộc là vị thần nào? Mà ngay cả thiếu úy Cừu Thần cũng tìm hắn nhờ giải đáp thắc mắc?

Khi mọi người đang xôn xao tìm xem R là ai, thì Dung Thời bận làm bữa sáng cho một nhà lớn nhỏ.

Hắn bưng mâm ra phòng khách, Tống Du đang xem báo cáo cấp dưới gửi tới.

"Ăn cơm đã." Dung Thời đặt mâm lên chiếc bàn thấp: "Miên Miên đâu?"

Tống Du gõ nhẹ bàn phím, chỉ tay về phía ban công: "Đứng đó ngủ rồi."

Ánh sáng ấm áp từ sao Hằng chiếu xiên xuống, hai bánh bao đầu tóc hỗn loạn, mặc áo ngủ rộng thùng thình đứng bên cửa sổ sát đất, đầu kề vào nhau, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Dung Thời: "..."

Buổi sáng lúc rời giường, Tống Du phạt hai bé con đứng mười phút bởi lý do không được tuỳ tiện leo lên giường người lớn.

Bây giờ xem ra hình phạt chẳng có chút hiệu quả nào.

Hồi âm xong, Tống Du vui vẻ ăn sandwich Thỏ Thỏ nhà mình tự tay làm.

"Giang Lâm chả biết xấu hổ lại còn livestream, hay anh cũng thử xem?"

Dung Thời đổ chút nước tương lên trứng luộc của Miên Miên: "Không rảnh."

Thiết bị đầu cuối rung lên, Dung Thời mở ra, là Trần Thần gửi tin nhắn.

【Chủ tịch, R trong bài viết của tôi có phải là cậu không?】

Dung Thời tùy ý liếc thoáng qua, rồi đóng lại sau khi hồi âm đúng một chữ "Ừm".

Trải qua một ngày thi đấu, lượng thảo luận liên quan trên diễn đàn tăng vọt, tới buổi tối, hashtag #Tìm kiếm R Thần# chễm chệ đầu trang chủ.

"Liệu R có phải thầy giáo nào đó ở hệ cơ giáp hay không? Phân tích vấn đề rất thấu đáo!"

"Hôm nay tôi điều chỉnh theo gợi ý của anh ấy, hệt như một phép màu! Ba trận thi đấu toàn thắng!"

"Tui luyện xoay mình nửa năm không ổn, buổi sáng được một câu của R thức tỉnh!"

"A a a a a tò mò muốn biết hắn là ai quá! Liệu có phải người mà tôi nghĩ hay không!"

"Lầu trên đừng đi! Tôi cũng có một suy đoán lớn mật!"

"Nếu đêm nay không tìm ra, chắc tui mất ngủ tới hừng đông quá!"

Trần Thần đợi tới thời điểm lượng người truy cập cao nhất, mới đăng bài.

【Nắng Ban Mai Chợt Hiện: Vụ án được phá, đã xác nhận với chính chủ, R các bạn muốn tìm thực ra chính là...】

Đăng xong rồi cập nhật, bình luận lên tới con số bốn nghìn năm trăm tám mươi sáu.

"Áu áu là hắn là hắn đúng là hắn!"

"Trời ạ! Sao cái gì cậu ta cũng biết thế?"

"ID giản dị này nồng đậm khí chất sâu lười, đáng lẽ tao nên sớm nghĩ tới. [Đầu Chó]"

"Giải đáp nghi vấn thấu đáo hơn Giang Lâm nhiều!"

"Giang Lâm còn bảo tối qua chỉ là biểu diễn, ha hả, mặt có đau không? Dung Thần nhà tôi không cần anh nhường, mà dựa vào thực lực để nghiền ép!"

"Với vốn tri thức chuyên sâu và sự thuần thục trong thao tác thực chiến, đàn anh Giang đúng là kém xa chủ tịch."

Bài đăng lên không bao lâu, một bài đăng nóng hổi khác cũng được treo lên đầu trang.

【T99 Chiến Lang: Người anh em, có mấy vấn đề nhờ cậu chỉ giáo, thêm số liên lạc đi @R】

Bên dưới một loạt bình luận a a a và chấm hóng.

"Oa a a a Cừu Thần thông đồng với chủ tịch Dung trước mặt công chúng! Cẩn thận bị nữ thần đuổi giết."

"Nữ thần cầm gạch, năm giây sau có mặt tại chiến trường."

"Cừu Thần, hiện tại xóa ngay còn kịp."

Trong ký túc xá, Giang Lâm xem bài viết, tức giận đập nát chén trà.

Cừu Thiên Hạo sống nội tâm, ít giao lưu, khó ai tiếp cận được, không ngờ hôm nay lại đuổi theo Dung Thời xin số liên lạc.

"Đều do mày đưa ý tưởng xấu!" Hắn nổi giận đùng đùng, trừng mắt với Tưởng Tinh Trạch: "Bận rộn cả ngày, kết quả lại làm đá lót đường cho người ta!"

Tốn công giải đáp thắc mắc vô ích cả ngày trời, Dung Thời tùy tiện rep vài bình luận trên một bài đăng, mà hiện giờ ai ai cũng khen ngợi!

Tưởng Tinh Trạch mím chặt môi, sắc mặt khó coi.

Hắn biết Dung Thời khó đối phó, bảo Giang Lâm phát sóng trực tiếp là cố hết sức tránh bị ảnh hưởng từ Dung Thời.

Nhưng kết quả vẫn không thoát.

Thiết bị đầu cuối rung lên, nhìn thấy tên, hắn lập tức căng thẳng.

Thấy Giang Lâm định càu nhàu tiếp, Tưởng Tinh Trạch không nhịn được gắt lên, rồi nhận cuộc gọi.

Hình ảnh ba chiều của Lâm Phong xuất hiện trước mặt.

Tưởng Tinh Trạch lên tiếng: "Thượng tá Lâm, kế hoạch thất bại, chúng tôi đang tổng kết..."

"Mẹ kiếp ai hỏi cậu cái đó!"

Chưa nói xong, Lâm Phong đã nổi nóng làm cho hắn bối rối.

Đêm đã khuya mà ông ta còn mặc quân trang, biểu cảm khó nén nổi tức giận.

Ông ta nhìn Giang Lâm, âm lượng đề cao tám độ: "Các cậu có đắc tội Tống Du hay không?"

Tưởng Tinh Trạch thầm giật mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Cảm xúc của Giang Lâm vốn lơ lửng bên bờ vực sụp đổ, lại bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, tâm lý bùng nổ.

"Không phải chỉ là một thiếu gia thôi ư? Sao không thể đắc tội?"

Tưởng Tinh Trạch vội vã giải thích, thấy vẻ mặt Lâm Phong sai sai, bèn kể lại sự việc ở văn phòng hội sinh viên.

Giang Lâm nâng mắt cá chân lên, căm giận nói: "Nó còn uy hiếp, bảo sẽ cắt đứt gân chân của tôi! Khốn kiếp!"

"Gân chân?" Lâm Phong cười lạnh: "Còn tôi thì muốn giết cậu ngay lập tức!"

Giang Lâm ngẩn ra.

"Bởi vì cậu, có biết tôi đã hứng chịu bao nhiêu tổn thất không?" Lâm Phong vỗ bàn đứng bật dậy, bực bội đi qua đi lại.

Từ tối qua đến bây giờ ông ta chưa được nghỉ ngơi một phút nào.

Hàng hoá vốn đã thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra bỗng bị tịch thu ở khâu cuối cùng.

Cấp cao lấy lý do trang thiết bị không đạt tiêu chuẩn trong cuộc kiểm tra định kỳ hằng năm và đình chỉ toàn bộ kế hoạch xuất chinh của quân đoàn 7 trong vòng nửa năm.

Thông tin cá nhân của năm tay chân định vào Quốc hội đã bị thu giữ, mắc kẹt trước khi nhậm chức.

Đơn xin thăng quân hàm một lần nữa dính năm lỗi vi phạm, cần lập án điều tra.

Mọi chuyện xảy ra cùng thời điểm, ông ta không tin trong đó không có bút tích của Tống Du.

Tống Du đang chưa có lý do đối phó Lâm gia, họ lại dâng tới cửa.

Lâm Phong càng nghĩ càng giận: "Sao tôi lại nhận hai tên vô dụng làm học trò không biết! Đã vô dụng lại còn ăn hại!"

Tưởng Tinh Trạch sắc mặt khó coi, chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.

Việc này suy cho cùng chẳng liên quan tới hắn, bởi chung thầy nên hắn mới bị vạ lây.

Giang Lâm chả hiểu ra sao, khẽ cắn môi: "Vậy tôi đi xin lỗi..."

"Cậu tự chặt đầu đưa cho nó, có lẽ nó sẽ cân nhắc xem có nên tha thứ cho cậu hay không!" Lâm Phong giận sôi máu: "Tôi đã nhắc nhở các cậu bao nhiêu lần, đừng có trêu chọc nó! Nó chính là một kẻ điên, cái gì cũng làm được!"

Trước kia có bệ hạ chèn ép, Tống Du không thể làm nên chuyện lớn, nhưng hiện giờ tình thế bất đồng.

Việc kết hôn với Dung Thời dường như khiến bệ hạ buông lỏng cảnh giác, bên trên không tạo áp lực nên cậu ta càng chẳng thèm kiêng nể gì, thành ra Tần gia cũng ngày càng mạnh.

Hôm nay Lâm gia phản kích không khó, nhưng e rằng sẽ nhận lấy hậu quả vượt quá sức chịu đựng.

Tần gia hay Tống Du, ngoại trừ bệ hạ thì chẳng ai dám đụng tới.

Trong tay họ có kim bài miễn tử, họ đánh người khác thì được, người khác đánh trả, sẽ phải nhận hậu quả thê thảm hơn.

Chân trần không sợ mang giày, tốt nhất là không nên chọc vào cậu ta, ai chọc kẻ đó xui xẻo.

Tống Du đã tiết lộ thông tin rất rõ ràng.

Lâm gia phen này sứt đầu mẻ trán, chỉ trong cuối tuần, thế lực Lâm gia thiệt hại không ít, nhưng đối thủ lại là Tống Du, họ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khơi dậy ý thức trả thù của Tống Du, nhỡ đâu bệ hạ lại muốn bù đắp cho đứa con trai út mà tạo áp lực với Lâm gia, vậy mất nhiều hơn được.

Hiện giờ trong mắt bệ hạ, Tống Du là vương tử đã từ bỏ ngôi vị, từ bỏ tất thảy ở tinh cầu Đế Đô, bị lưu đày, là kẻ yếu.

Cho dù bệ hạ không yêu thích, thì cậu ta vẫn là vương tử, vẫn thuộc hoàng tộc, đâu thể để mặc kẻ khác tuỳ tiện dẫm lên đầu lên cổ được.

"Hành động rõ ràng như vậy, liệu có khiến tổ chức cảnh giác không?"

Trong bếp, Dung Thời bỏ từng chiếc bánh quy vào lọ.

Tống Du xoay người dựa bên tường, nhìn hắn dọn dẹp.

"Tôi có hành động gì cũng khiến họ cảnh giác thôi, có điều xét theo tính cách bên ngoài, tôi chẳng có hành động gì thì mới là nguy hiểm nhất, không phải thế sao?"

"Tính cách bên ngoài?" Dung Thời ngước mắt nhìn cậu.

Tống Du đếm ngón tay: "Kẻ điên này, nhân phẩm kém chẳng biết điểm dừng này, chuyện cực đoan gì cũng làm được này, rồi chọc tới tôi sẽ bị trả thù điên cuồng linh tinh gì đấy."

Dung Thời gật đầu: "Chứ em không cảm thấy bản thân mình điên?"

Tống Du khó hiểu: "Tôi lương thiện như vậy, điên chỗ nào?"

Dung Thời: "..."

Lung lay một chút giữa bán đứng lương tâm và toi mạng, hắn quyết định im lặng là vàng, bẻ miếng bánh quy đút cho Tống Du.

Cậu ngoan ngoãn há miệng ăn, ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Nếu nói khiếm khuyết về tính cách, đại khái tôi chỉ hơi nóng nảy mà thôi."

Dung Thời: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play