Chờ đợi mỏi mòn, ta tám tuổi rồi, cao thơm pha bột ngọc trai bôi hết mấy hũ, cha vẫn chưa đến.

Về sau ta không muốn ngày ngày nằm dài trên bệ cửa sổ nữa, bèn hỏi A Tân có thể ra hành lang cạnh cổng ngoài Đào Lan quán ngồi hay không.

Chắc là vì ta vẫn luôn ngoan ngoãn, A Tân dặn dò một câu đừng chạy lung tung rồi mới đồng ý.

Thế là lúc rảnh rỗi, ta bắt đầu chống cằm ngồi trên hành lang cạnh cổng, mong mỏi một ngày nào đó có thể nhìn thấy bóng dáng cha.

Tháng hai giữa xuân, hoa mơ nở rộ, ta vẫn không đợi được cha.

Nhưng ta đợi được Hàn Tranh.

Hàn tứ gia sau một năm mới trở về nhà, vô tình đi ngang qua hành lang, nhìn thấy ta đang ngồi bên cổng.

Nam nhân cao lớn, vẫn là khuôn mặt anh tuấn với đôi mắt sáng ngời ấy, lúc bước chân trầm ổn đi về phía ta, trong tay còn cầm một thanh kiếm. Ánh nắng xuân ấm áp xuyên qua vai hắn, nụ cười của hắn thật chói mắt: "Đứa trẻ ở đâu đến đây, tên gọi là gì?"

Ta nhìn hắn, thành thật trả lời: "Hồ A Bảo."

Nụ cười của Hàn Tranh đông cứng lại trên khóe miệng, hắn hỏi ta: "Cha ngươi tên gì?"

"Hồ Đại."

Vừa nói ra, ta đã ý thức được điều không ổn, sắc mặt hắn trầm xuống, không nói hai lời liền nhấc ta lên khỏi mặt đất, kẹp dưới cánh tay, xoay người bỏ đi.

"A Tân! A Tân!"

Cả người ta bị hắn kẹp ngang, đầu hướng về phía Đào Lan quán mà gọi.

Quả nhiên, chưa kịp để hắn đi xa, A Tân đã đuổi theo, nàng quỳ xuống đất chặn hắn lại: "Tứ gia, ngài muốn đưa Bảo nhi tiểu thư đi đâu..."

Chưa nói hết câu, Hàn Tranh đã cho nàng một đạp.

Cánh tay hắn rất khỏe, người rất hung dữ, ta thấy A Tân bị đạp ngã xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi, lập tức không dám lên tiếng nữa.



Sau đó hắn đưa ta đến Đông hậu trạch của Hàn phủ, cách rất xa.

Đó là một khu nhà lớn biệt lập, nơi hẻo lánh, bên trong có một tòa lầu rất cao.

Lúc đẩy cửa bước vào, trong sân có không ít người, ai nấy đều dũng mãnh, thân hình cường tráng, đang buộc bao cát vào chân, luyện tập quyền cước.

Hàn Tranh kẹp ta, cứ thế đi xuyên qua bọn họ, vào chính sảnh tòa lầu cao kia.

Những nam nhân trong sân ngừng luyện tập, đi theo vây quanh lại.

Trong phòng có một lão già gầy gò để râu dê đang nhàn nhã uống trà, thấy hắn lạnh mặt đi vào, ông ta lập tức đứng dậy.

"Ôi chao, tứ gia ngài đến rồi, sao lại nổi giận vậy?"

Hàn Tranh xách áo sau lưng ta, ném về phía lão.

"Ngày mai đi bãi ngọc trai, mang theo nó."

Lão già gầy lại ồ lên một tiếng: "Đừng nói đùa nữa, đây là một đứa trẻ, lại còn là con gái."

"Là con của Hồ Đại."

Giọng Hàn Tranh âm trầm, lão già gầy sững sờ, những nam nhân vây xem ngoài cửa rất kỳ quái, bọn họ dùng tay ra hiệu trao đổi, cuối cùng ánh mắt của bọn họ nhìn về phía ta đều thay đổi.

Lão già gầy kéo Hàn Tranh lại, hạ giọng nói: "Lão gia không phải nói chờ nó lớn lên sẽ làm vợ cho công tử sao? Tứ gia không thể làm loạn."

"Lời nói lúc bệnh nặng, sao có thể coi là thật, ngươi đã từng thấy kiểu trả nợ như vậy sao?"

"Nhưng mà, công tử hắn không nói gì..."

"Bọn họ là thánh nhân lấy đức báo oán, ta thì không."



Hàn Tranh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo áo choàng của hắn.

"Xin hỏi, cha ta rốt cuộc nợ Hàn gia cái gì?"

Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, lão già gầy bên cạnh thở dài một tiếng.

Hàn Tranh hơi ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to thô ráp, vuốt ve cổ ta: "Cha ngươi nợ Hàn gia một mạng."

Ta sững sờ, không dám tin: "Cha ta g.i.ế.c người sao?"

"Không, hắn lấy thứ không thuộc về hắn."

"Thứ gì?"

"Xích Châu."

"Xích Châu? Không thể nào, trên đời căn bản không có Xích Châu."

"Cha ngươi nói với ngươi vậy?"

"Vâng."

"Ông ta đang lừa ngươi, đứa trẻ ngốc nghếch. Đầm ngọc trai dưới biển Chu Nhai kia, ngàn năm qua chỉ có Hàn gia chúng ta vớt được viên ngọc đó, biết lúc đó c.h.ế.t bao nhiêu người không? Tiếp nối nhau ba nghìn người, bọn họ là dũng sĩ được Hàn gia tỉ mỉ bồi dưỡng, cam tâm tình nguyện vì Hàn gia và cả Cao Sơn đạo mà liều mạng, kết quả viên ngọc đó lại rơi vào tay cha ngươi, bị hắn chiếm làm của riêng."

Tay Hàn Tranh hơi dùng sức, bóp cổ ta: "Thật đáng chết."

Ta có chút thở không nổi, nắm lấy cổ tay hắn, khó khăn nói: "Ta đi tìm cha, để người trả lại ngọc cho các ngươi."

"Không kịp nữa rồi, viên ngọc đó đã không còn nữa."

Hàn Tranh nheo mắt lại, trong khoảnh khắc này, ta tin rằng hắn thật sự đã nổi sát tâm.

Ta khó thở, lão già gầy vội vàng tiến lên, lo lắng khuyên hắn: "Giết nó cũng vô dụng, đứa trẻ này cái gì cũng không biết, nó vô tội."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play