Con nhạn kia bị b.ắ.n hạ, Hàn Sơn Nguyệt giam hắn ta vào ngục tối, dùng hình tra khảo, ép hỏi lai lịch của hắn.

Ai ngờ được, miệng hắn lại kín như bưng, thà c.h.ế.t cũng không khai.

Cũng không phải là hắn ta hoàn toàn không nói lời nào, hắn ta nói cho dù có c.h.ế.t hắn cũng sẽ không khai, thà cứ như vậy thống khoái c.h.ế.t đi.

Từ ép buộc đến hối lội, Hàn Sơn Nguyệt quyết tâm dùng hết các loại thủ đoạn, thẳng đến khi hắn ta hấp hối, thật sự sắp c.h.ế.t đi.

Gia Nương lại cầu xin cho hắn, làm Hàn Sơn Nguyệt tức giận.

Nàng nói với ta, từ khi nàng còn nhỏ, Gia Nương đã ở bên cạnh hầu hạ, tuổi tác hai người tương đương, cùng nhau lớn lên.

Về sau Hàn Sơn Nguyệt trở thành Hàn Sơn Ngọc, Cao lão gia tử nói cháu gái đã chết, đuổi hết những người bên cạnh nàng đi.

Chỉ có Gia Nương vốn là đứa trẻ mồ côi được mua vào phủ, tình cảm với tiểu thư rất sâu đậm, không muốn rời đi.

Nàng ta thậm chí còn lén đi xem t.h.i t.h.ể của Hàn Sơn Nguyệt, sau khi bị Cao lão gia tử phát hiện, ông đã hạ lệnh đánh c.h.ế.t nàng ta.

Hàn Sơn Nguyệt khóc lóc cầu xin, nói với Cao lão gia tử bên cạnh nàng cần có người biết thân phận thật của nàng, tiện cho việc hầu hạ bên người.

Vì vậy Gia Nương bị người ta đổ thuốc câm vào cổ họng, phá hủy dây thanh quản, trở thành người câm.

Về sau dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội, Hàn Sơn Nguyệt đã có được một trái tim lạnh lùng cứng rắn và thủ đoạn cao minh.

Nhưng Gia Nương đối với nàng mà nói, rốt cuộc vẫn có một vị trí đặc biệt.

Ai có thể ngờ được bây giờ Gia Nương lại vì một tên Vân Châu, mà mạo hiểm làm liều, phản bội Hàn gia.

Hàn Sơn Nguyệt cười, nàng nói với ta: "Thấy chưa A Bảo, ta đã nói rồi mà, trên đời này đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai."



Hàn phủ phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cho dù là vào đêm chúng ta thành thân, khách khứa qua lại khiến Gia Nương có cơ hội, nhưng chỉ bằng một mình nàng ta, không thể nào cứu Vân Châu bị thương ra ngoài được.

Trong số khách tối qua, nhất định có kẻ đến cứu Vân Châu.

Hàn Sơn Nguyệt hạ lệnh, bất chấp tất cả phải g.i.ế.c c.h.ế.t Gia Nương.

Nàng còn sai người đưa tin cho Hàn Tranh, để hắn đích thân ra tay, dù có phải đuổi đến tận hoàng thành kinh đô.

Ánh mắt nàng lạnh lùng, ta không dám xin tha cho Gia Nương, cũng biết mình không nên mở lời cầu xin.

Gia Nương là người câm, nhưng nàng ta còn có cách khác, có thể nói cho người khác biết bí mật của Hàn phủ.

Ta đau lòng hơn bất kỳ ai khác.

Từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai cùng ta dùng sào tre bắt ve sầu, hái hoa làm son phấn, nấu những món canh ngon nữa rồi.

Tiếng ve sầu râm ran, bóng cây xanh mát, những tia sáng nhỏ li ti lấp lánh, sẽ không bao giờ còn soi rọi lên gương mặt cúi thấp của Gia Nương nữa.

Nàng ấy sẽ không còn len lén cười ta nữa, cũng sẽ không còn coi ta như trẻ con mà bảo vệ trong lòng nữa.

Ta vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng ấy nữa.

Thế nhưng không ai ngờ tới, vào lúc Hàn Sơn Nguyệt hạ lệnh g.i.ế.c nàng ấy, nàng ấy lại quay về.

Nàng ấy quỳ trước mặt Hàn Sơn Nguyệt, dập đầu, ngẩng lên, nước mắt giàn giụa.

Đúng vậy, nàng ấy yêu Vân Châu.

Trong bụng nàng ấy thậm chí còn mang giọt m.á.u của hắn ta.

Nàng ấy đã giúp hắn trốn thoát, nhưng nàng ấy lại kiên quyết quay trở về Hàn gia.



Hàn Sơn Nguyệt cười lạnh: "Ngươi cho rằng đã quay về rồi thì sẽ không phải c.h.ế.t sao?"

Gia Nương lắc đầu, nàng ấy ra hiệu nói với Hàn Sơn Nguyệt, nàng ấy cái gì cũng không biết, cũng không hề hé răng nửa lời.

Nàng ấy chưa từng tiết lộ bất cứ chuyện gì của Hàn gia cho Vân Châu biết, cũng sẽ không nói cho chúng ta biết Vân Châu rốt cuộc là ai.

Bởi vì nàng ấy thật sự không biết, cũng không muốn biết.

"Gia Nương, ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa."

Hàn Sơn Nguyệt nhìn nàng ấy với ánh mắt thương hại, nhếch mép cười: "Ta đã nói rồi, trừ tên gian tế kia ra, ngươi thích ai ta đều có thể tác thành cho ngươi, vào lúc ngươi cứu hắn ra ngoài, ngươi đã phản bội ta rồi."

Gia Nương nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.

Nàng ấy đang mang thai, Hàn Sơn Nguyệt không g.i.ế.c nàng ấy ngay lập tức.

Nàng nói Hàn phủ quả thực cần một đứa trẻ.

Đứa trẻ này phải do ta sinh ra.

Tám tháng sau đó, ta bắt đầu giả vờ nôn ọe, thích ăn đồ chua, sau đó nhét gối vào trong áo.

Tám tháng sau, ta giả vờ bị kinh hãi mà sinh non, sinh ra một đứa trẻ.

Con gái của gia chủ Hàn gia - Hàn Lệnh Nghi.

Ta vốn cho rằng Hàn Sơn Nguyệt sẽ để lại hậu chiêu, đảm bảo đứa trẻ ta "sinh ra" là con trai.

Kết quả nàng không có ý này, nàng nói: "A Bảo, ta không phải ông ta, gia chủ Hàn gia tại sao nhất định phải là nam nhân? Thân phận Hàn Sơn Ngọc, một là do ông nội có thành kiến với ta, hai là do thế nhân có thành kiến với nữ tử. Nếu như lúc nhỏ không có biến cố đó, Hàn Sơn Ngọc và ta đều sống, với năng lực của hắn ta, làm sao có thể gánh vác được Hàn gia, thế nhân dùng thành kiến để đối đãi với ta, nếu ta cũng dùng thành kiến để đối đãi với Lệnh Nghi, thì có gì khác biệt với bọn họ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play