Dân làng sau khi chôn cất mẹ con thím Triệu đã đưa cho Tô Mộc Dao một ít tiền làm thù lao. Tuy số tiền không lớn, nhưng lòng biết ơn thì chân thành, khiến Tô Mộc Dao rất đỗi hài lòng.
Trên đường đi, Bạch Chỉ lấy lý do cơ thể yếu, liên tục đi phía sau tránh ánh mặt trời. Nơi nào không có bóng râm, nàng sẽ che dù để chắn nắng. Đường Ánh hiểu rõ việc này, thường đứng ngăn giữa Bạch Chỉ và Tô Mộc Dao, điều này khiến Tô Mộc Dao bất mãn.
"Đường Ánh, ngươi sao cứ chắn giữa ta và Tiểu Bạch thế hả?"
Đường Ánh bối rối liếc sang chỗ khác: "Ta đâu có."
"Rõ ràng là có!" Tô Mộc Dao tức giận trách móc, rồi chợt như ngộ ra điều gì, kéo Đường Ánh sang một bên đầy bí hiểm, "À, ta hiểu rồi, ngươi có phải là có ý với nàng không…"
"Sao có thể!!" Đường Ánh tức giận đến đỏ bừng mặt, trông như mèo bị giẫm đuôi.
Hắn một lòng trung thành với Điện hạ, vậy mà Điện hạ lại nghĩ hắn có cảm tình với một con La Sát độc ác, quả thực là nhục nhã và hoang đường!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT