Diêu Khắc nghe vậy, mặt lại đỏ bừng: “Sắp tới rồi, nếu Bạch cô nương thấy mệt có thể dừng lại nghỉ, không vội đâu.”
Bạch Chỉ lắc đầu, điều chỉnh lại hơi thở, “Không sao, quãng đường này không là gì cả.”
Thực tế, nàng quả thật có chút mệt. Dù vết thương đã gần như bình phục, nhưng cơ thể nàng hiện vẫn rơi vào trạng thái vô lực, đây là hậu quả của việc nàng chưa thực sự được ăn uống đầy đủ.
Hơn nữa, hiện tại là ban ngày, dù không có ánh nắng chói chang nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định. Nàng chỉ còn cách nhanh chóng cắt đuôi Diêu Khắc trước khi kiệt sức, sau đó tìm một nơi an toàn từ từ khôi phục thể lực.
Hai người không nói thêm gì, rảo bước tiếp tục lên đường. Chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng họ cũng đến được dịch trạm. Người trong trạm thấy nàng dung mạo đoan trang, nụ cười ngọt ngào nên không làm khó dễ, còn hứa sẽ sớm chuyển thư, khiến Bạch Chỉ cảm thấy có dung nhan đẹp thật sự rất thuận tiện.
Gửi xong thư, Bạch Chỉ không muốn trì hoãn, cùng Diêu Khắc chỉ uống chút nước rồi lại lên đường.
Lần này, nàng cố ý tụt lại phía sau, từng chút một chậm bước, tạo khoảng cách. Diêu Khắc mải đi phía trước, hoàn toàn không để ý đến tiếng bước chân sau lưng ngày càng xa dần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT