"Nhiễm Nhiễm, nàng có ý tưởng này không tồi, trồng trà ở chỗ này, còn không cần lo lắng vấn đề nhân thủ." Tức phụ mở đường, về sau mặc dù nàng không nói, Mặc Cửu Diệp cũng có thể nghĩ ra.

"Ừ, đêm nay ta tạo mầm cây trà ở trong không gian, đoán chừng không đến mấy ngày là có thể trưởng thành, đến lúc đó chàng có thể dẫn theo Đào Nhiên bọn họ tới nơi này gieo trồng trước một ít."

Dù sao không bao lâu, Đào Nhiên bọn họ cũng sẽ đi theo tới nơi này, biết sớm cũng không sao.

Hai người nhìn sắc trời, cách trời tối còn sớm, Hách Tri Nhiễm bảo Mặc Cửu Diệp hái một ít lá trà mang về.

Nàng có thể thử nghiên cứu rang trà, mượn cái này tới g.i.ế.c thời gian.

Hách Tri Nhiễm lấy ra một cái sọt ở trong không gian, Mặc Cửu Diệp hái lá trà để vào bên trong sọt, hai người mới xuống núi.

Vốn Hách phu nhân tưởng nữ tế dẫn nữ nhi đi ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới bọn họ ngay cả lúc cơm trưa đều không có trở về, bà ấy lo lắng Hách Tri Nhiễm có chuyện gì, vẫn luôn đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Từ xa nhìn thấy bóng dáng hai phu thê, Hách phu nhân đi lên đón.

"Nhiễm Nhiễm, Cửu Diệp, các con là vào thành sao? Sao đi lâu như vậy?"

Khi nói chuyện, Hách phu nhân còn không quên cẩn thận đánh giá khí sắc Hách Tri Nhiễm, sợ nàng có cái gì sơ suất.

Hách Tri Nhiễm biết mẫu thân là thật sự quan tâm mình, thời gian nàng đi ra ngoài xác thật hơi lâu, vội vàng tiến lên ôm cánh tay của bà ấy.

"Nương, con và phu quân chỉ là đi ra ngoài một chút, nhất thời ham chơi chậm trễ tới hiện tại."

Lúc này, hách phu nhân cũng chú ý tới phía sau Mặc Cửu Diệp cõng sọt. "Các con là lên núi?"

Ở thôn Tây Lĩnh một thời gian, Hách phu nhân đã hiểu biết, lúc thôn dân nơi này lên núi phổ biến đều sẽ cống một cái sọt như vậy.

Mặc Cửu Diệp đặt sọt ở trên mặt đất.

"Nương, con và Nhiễm Nhiễm chỉ là tùy tiện đi một chút, ngoài ý muốn phát hiện lá trà, hái một ít trở về, lúc này mới chậm trễ thời gian."

Hách phu nhân làm quý tộc kinh thành, tự nhiên có hiểu biết rất nhiều với lá trà.

Theo bà ấy, kinh thành uống trà tốt đều xuất từ phương nam, hơn nữa nhìn thấy đều là trà xào chế qua thành thành phẩm.

Bà ấy nhìn Mặc Cửu Diệp cõng một sọt không biết là lá cây gì đó, hơi không tin hỏi: "Nhiễm Nhiễm, Cửu Diệp, đừng nói cho ta đây là lá trà?"

Hách phu nhân hỏi như vậy với Hách Tri Nhiễm mà nói đều không cảm thấy kỳ quái.

Số lượng lá trà Đại Thuận vốn dĩ không nhiều lắm, vật lấy hi vi quý, giá bán lá trà vô cùng cao.

Chẳng những như vậy, lá trà đều là nông dân trồng chè xào chế xong về sau mới có thể đưa đi các nơi, người uống trà có thể nhìn thấy cũng chỉ là lá trà sau khi xào khô.

Huống hồ thời đại kỹ thuật xào trà này lạc hậu, cho dù lá trà gì xào ra nhìn qua đều là màu nâu đen, mặc dù ngâm xong về sau cũng không nhìn ra hình dạng lá cây ban đầu.

Quan trọng nhất chính là, lúc trước Hách Tri Nhiễm cho Mặc Cửu Diệp uống Thiết Quan Âm cố ý dò hỏi hắn, Đại Thuận không có trà khẩu vị như vậy.

Bởi vậy, Hách phu nhân cho rằng bọn họ vàng thau lẫn lộn lá cây gì cũng trở thành trà thì không đáng trách gì.

"Nương, người yên tâm, đây tuyệt đối là lá trà, con đã từng nhìn ở bên trong một quyển sách, loại lá trà này rất thưa thớt, hơn nữa hương vị cũng rất tốt, chờ ngày mai con nghiên cứu xào chế một chút, người nếm thử sẽ biết." Hách phu nhân thấy nữ nhi nói rất hăng say, không muốn làm hỏng hứng thú của nàng, chỉ có thể gật đầu có lệ. Tóm lại, mặc kệ rốt cuộc có phải trà hay không, chỉ cần nữ nhi vui vẻ là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play