Khi nãy Lý Nhu Nhi cũng tức giận tột cùng, mới không lựa lời nói trước mặt quan Sai.

Lúc này lý trí của nàng ta trở về, nàng ta thật sự sợ hãi.

Nhưng sự căm hận của nàng ta đối với Hách Tri Nhiễm càng sâu hơn.

Nàng ta ngồi xổm ở phía sau Chu thị nhỏ tiếng khóc nức nở, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán phải làm thế nào mới có thể thoải mái tí trên đường lưu đày.

Lý Lương nhìn nữ nhi ngày thường hiểu chuyện nhất trở thành như thế, cũng cảm thấy đau đầu.

May mà Chu thị hiểu chuyện, kịp thời ra mặt tạ lỗi.

Bằng không, với tính tình của những quan sai này, dọc đường khó bảo đảm sẽ không gây khó dễ cho đám người Lý gia.

Lý Lương thấy quan sai và Hách Tri Nhiễm đi xa, ông ta dữ tợn trừng mắt nhìn Lý Nhu Nhi.

"Sau này khi có người ngoài, con hãy làm người câm cho ta."

"Cha..." Lý Nhu Nhi ấm ức nhìn sang Lý Lương, còn muốn giải thích gì đó, lại bị người sau ngăn cản.

"Bây giờ con lập tức câm miệng cho ta."

Bỗng chốc Lý Nhu Nhi tắt tiếng, ghé vào lòng Chu thị tiếp tục lau nước mắt.

Hách Tri Nhiễm nhìn nước thuốc còn lại trong nồi sắt, phát toàn bộ cho những người không bị cảm nắng của Phương gia, có tác dụng phòng ngừa.

Nàng muốn cho những người này xem thử, đắc tội Mặc gia không có bất cứ lợi ích nào.

Thà đưa thuốc còn lại cho những người không bị cảm nắng uống, cũng không cho mấy kẻ thù như các ngươi. Hách Tri Nhiễm trở về bên cạnh xe đẩy, nói sự việc mình quan sát được với Bành Vượng.

"Bành quan gia, vừa rồi ta đơn giản kiểm tra sơ, Phương gia xác thực có ba người bị cảm nắng, còn Hà gia và Lý gia, dường như số người bị cảm nắng không có nhiều như thế kia."

Nàng nói hết lời, tin rằng với kinh nghiệm của Bành Vượng, hoàn toàn có thể nghe hiểu.

Đương nhiên Bành Vượng hiểu được, đơn giản chính là những người đó không bệnh giả bệnh.

Trong cơn tức giận, hắn ta trực tiếp dặn dò, tiếp tục lên đường, dám cả gan tụt lại phía sau thì hầu hạ bằng roi.

Lúc này, đám người Hà gia và Lý gia cũng không dám giả bộ nữa, tuy không thể nói mạnh như rồng như hổ, ngoài mấy người cá biệt bị cảm nắng ra, lên đường đều không hề có vấn đề.

Tiếp tục lên đường hơn hai canh giờ, cuối cùng trước khi trời tối đại bộ đã tiến vào huyện Vân Lai.

Dường như các quan sai rất quen thuộc với nơi này, sau khi vào thành, đi thẳng đến một khách điếm ở thành tây.

Mọi người nhìn thấy khách điếm, đều thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết đêm qua ngủ ngoài trời vùng hoang vu, bọn họ là chịu đựng như thế nào.

Vừa lạnh vừa ẩm ướt thì không nói đi, còn phải thỉnh thoảng đề phòng bị muỗi đốt.

Lúc buổi sáng thức dậy, sương đọng trên mặt và y phục.

Hôm nay thì khác, có khách điếm có thể ở, bọn họ được nghỉ ngơi một đêm thật tốt.

Đặc biệt là những gia quyến bị cảm nắng, tuy uống xong thuốc của Hách Tri Nhiễm đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn hơi suy yếu. Có thể nghỉ ngơi một phen thật tốt, nghĩ chắc cũng có thể hồi phục nhanh tí.

Chu Lão Bát nhìn về phía mọi người.

"Muốn ở phòng mười người giường ghép chung, một lượng bạc, phòng hai người năm lượng bạc, không có bạc thì qua đêm trong lều ở viện tử của khách điếm."

Nghe vậy, trong lòng Hách Tri Nhiễm chính là một loạt oán thầm, dễ nhận thấy giá cả như vậy là muốn nhổ lông cừu của bọn họ.

Nhưng nàng ngẫm lại cũng nguôi ngoai, những quan sai này đều trông cậy vào nhổ lông cừu làm giàu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Mấy người nhà khác thì thốt lên từng loạt thổn thức.

“Quan gia, bọn ta thật sự không có bạc!"

"Đúng vậy quan gia, người hãy thương hại bọn ta đi, đừng để bọn ta ở ngoài kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play