Hắn từ trong tay xa phu tiếp nhận dây cương, đi ở đàng trước dẫn đường.
Hách phu nhân được ma ma bên người đỡ, đi ở bên cạnh người Mặc Cửu Diệp.
Giờ phút này bà ấy căn bản không có lòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, một lòng chỉ muốn mau nhìn thấy nữ nhi.
Hiện giờ Hách Tri Nhiễm cách ngày sinh càng ngày càng gần, người cũng trở nên lười biếng hơn lúc trước.
Đặc biệt là đêm qua, hai bảo bối trong bụng giống như đang phá, lăn lộn đến nàng không thể nghỉ ngơi tốt.
Chỉ bởi vì như vậy, hôm nay Hách Tri Nhiễm lười rời giường, ngủ đến lúc này mới dậy.
Mặc lão phu nhân lo lắng bụng nàng lớn bên người không có người hầu hạ không được, nên bảo Lan Nhi chăm sóc cẩn thận.
Lúc này, Lan Nhi cố ý giúp Hách Tri Nhiễm chuẩn bị bữa sáng đặt ở trên bàn đá trong sân, Hách Tri Nhiễm vừa mới cầm lấy chiếc đũa, đã nghe được bên ngoài sân có bước chân và tiếng vó ngựa.
Nàng hơi kỳ quái, lúc này ai sẽ vội vàng đánh xe ngựa tới nơi này.
"Lan Nhi, ngươi ra ngoài cửa xem ai tới."
Lan Nhi lên tiếng, mở cửa viện ra, giọng nói hưng phấn kia của Mặc Cửu Diệp truyền vào.
"Nhiễm Nhiễm, nàng mau xem ai tới."
Hách Tri Nhiễm buông chiếc đũa đứng dậy, nhìn lại về phía cửa.
Ở một khắc nhìn thấy Hách phu nhân kia, nàng ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là vì nàng chiếm thân thể của nguyên chủ, loại cảm giác thân cận phát ra từ nội tâm này căn bản không giả được. "Nương?"
"Nhiễm Nhiễm... Hu hu hưu..." Nhìn thấy bụng to của nữ nhi, Hách phu nhân rơi nước mắt như mưa, hất ma ma đỡ ra, bằng tốc độ nhanh chóng chạy về phía Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm cũng vậy, nước mắt như trân châu đứt quãng, rơi xuống từng giọt.
Nàng không biết vì sao, một khắc nhìn thấy Hách phu nhân kia, một chút khúc mắc trong lòng đều không có, như chính thân nương của mình.
"Nương... Sao người lại tới đây?”
Khi nói chuyện, hai mẫu nữ đã ôm đầu khóc rống trước mặt mọi người.
Mặc Cửu Diệp ở một bên nhìn, trong lòng cũng rất hụt hẫng.
Nếu không phải bởi vì Mặc gia, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không tách ra với mẫu thân xa như vậy, thậm chí ngay cả khi nào có thể gặp mặt cũng không biết.
Hắn muốn tiến lên an ủi, lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhưng hắn lại không quên để Tống Siêu đi sân nhị lão Mặc gia mời mẫu thân đến.
Nhạc mẫu từ xa ngàn dặm tới Tây Bắc, là khách quý, nếu mẫu thân không kịp thời ra mặt, khó tránh khỏi sẽ khiến người cảm thấy chậm trễ.
Vẫn là Lan Nhi có ánh mắt, thấy hai mẫu nữ khóc đến thương tâm, vội vàng giặt sạch hai khăn mặt đưa lại đây, để các nàng lau khô nước mắt.
Lúc này Hách phu nhân mới ý thức được, hiện giờ nữ nhi còn có mang, thống khổ không tốt với hài tử trong bụng.
"Nhiễm Nhiễm, đừng khóc, để nương nhìn con."
Hách phu nhân lui ra phía sau vài bước, cẩn thận đánh giá nữ nhi của mình.
Hiện giờ tuy Hách Tri Nhiễm mặc không phải vải thô áo tang gì, nhưng lại không có lăng la tơ lụa như trước, nếu không phải gương mặt kia vẫn khuynh quốc khuynh thành, đặt ở trong đám người rất dễ dàng bị người xem nhẹ. Đôi tay Hách phu nhân run rẩy, vuốt ve gương mặt Hách Tri Nhiễm đã từng mượt mà, cố nén nước mắt nói:
"Nhiễm Nhiễm của nương chịu khổ rồi."
Hách Tri Nhiễm thấy thế vội vàng trấn an: "Nương, con sống rất tốt, một chút cũng không chịu khổ."
Lời này hách phu nhân căn bản không tin.
"Trên đường lưu đày, nào có không chịu khổ?"
Nói lên đường lưu đày, Hách Tri Nhiễm thật đúng là không biết phải giải thích như thế nào.
Nàng chỉ có thể nói gần nói xa.
"Nương, người xem, hiện giờ nhà con xây nhà mới, tất cả hàng xóm đều là huynh tẩu nhà mình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT