Ăn xong cá nướng, thấy đã tới thời gian, Bành Vượng ra lệnh một tiếng tiếp tục lên đường.
Hai người lao động khổ cực của Hà gia lần nữa nhăn nhó mặt đẩy xe ván gỗ.
Thời tiết buổi chiều vẫn oi bức, cũng may Hách Tri Nhiễm đã nấu thảo dược cho một số người uống, tránh được nguy cơ bọn họ bị cảm nắng.
Người Mặc gia, người Tạ gia và các quan sai đều không sao.
Thế nhưng, người của ba gia tộc khác thì không ổn rồi.
Cùng lúc lên đường, lần lượt có người xảy ra triệu chứng bị cảm nắng ở mức độ khác nhau.
Ban đầu còn đỡ, gia quyến của bọn họ hoặc cõng hoặc khiêng, còn có thể theo kịp bước chân của đại bộ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số người bị cảm nắng càng lúc càng nhiều, còn lại mấy người vẫn coi như khỏe mạnh, căn bản không thể chăm sóc nhiều người như thế kia.
Trong chốc lát, cả đội ngũ lưu đày liên tục kêu rên.
Cùng lúc đó, người Tạ gia và quan sai cũng từ tận đáy lòng cảm kích Hách Tri Nhiễm.
Nếu không phải có thảo dược do nàng chuẩn bị trước, e rằng mình cũng khó thoát khỏi số phận bị cảm nắng.
Bành Vượng thấy thế, trong lòng biết không thể tiếp tục lên đường, chỉ đành ra lệnh dừng lại.
Gặp phải tình trạng như vậy, Bành Vượng nghĩ đến đầu tiên chính là Hách Tri Nhiễm.
"Hách thị, chuyện này vẫn phải ngươi đi giải quyết." Hách Tri Nhiễm lại không tán thành.
"Bành quan gia, hai ngày nay người cũng nhìn thấy, bọn họ vẫn luôn chửi người Mặc gia ta, tại sao ta phải đi cứu bọn họ?"
Hách Tri Nhiễm tự nhận mình không phải thánh mẫu gì, biết y thuật thì ai cũng cứu.
Đặc biệt là Hà gia và Lý gia, có thể nói hận Mặc Cửu Diệp thấu xương.
Nếu như Mặc Cửu Diệp thò đầu sang đó, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết sức vung đao c.h.é.m đứt.
Đối với loại người có ác ý này, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.
Đương nhiên, Phương gia thì khác, vẫn có thể suy xét cứu chữa.
Bành Vượng cũng biết là đạo lý như vậy.
Hắn ta là chỉ huy phụ trách áp giải lần này, dọc đường xảy ra điều bất trắc, thương vong vài người không có gì đáng ngại.
Nhưng nếu số người quá nhiều, sau khi hắn ta trở về không cách nào ăn nói với cấp trên.
Bởi vậy, hắn ta cũng chỉ đành tiếp tục khuyên bảo Hách Tri Nhiễm.
"Mặc cho bọn họ có sai lầm lớn bằng trời, nhưng dù sao cũng là mạng người sống sờ sờ, ngươi cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?"
Hách Tri Nhiễm đã quyết, nàng khoanh hai tay trước ngực, hoàn toàn không nể mặt Bành Vượng.
"Bành quan gia vẫn là đừng nói nữa, ta nói không cứu chính là không cứu."
"Ngươi..." Bành Vượng cũng phát cáu, chỉ vào mũi của Hách Tri Nhiễm, muốn mắng hai câu, cuối cùng vẫn nhịn lại.
"Hách thị, ta khuyên ngươi biết điều tí, đường đến Tây Bắc còn rất dài, ngươi đắc tội ta cũng không có bất kỳ ích lợi nào."
Hách Tri Nhiễm nổi nóng, cũng không cam chịu yếu thế.
"Bành quan gia nói lời này thì không đúng rồi, đổi thành là ngươi, bằng lòng ra tay đi cứu tính mạng kẻ thù của mình ư?"
"Việc này..." Bành Vượng bị cãi lại đến nỗi không trả lời được.
Hắn ta xem như nhìn ra được, tính tình của nữ nhân Hách thị này vô cùng cố chấp, cứng rắn thật sự không được.
Thế là hắn ta cố gắng khống chế tốt cảm xúc của mình, lần nữa dùng giọng điệu thương lượng nói: "Hay là, ngươi chọn vài người thuận mắt để cứu chữa?"
Tuy Hách Tri Nhiễm không muốn buông bỏ sự ngạo mạn của mình, nhưng cũng hiểu được đạo lý không thể đắc tội Bành Vượng quá dữ dội.
Gặp được người ta cho lối thoát, lúc nên đi xuống thì phải xuống.
Nàng liếc nhìn những người bị cảm nắng kia, người Phương gia coi như không tệ, có lẽ là do buổi trưa có ăn tí cá, sức khỏe có chút miễn dịch, chỉ có ba người ngã xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT