Với trí thông minh của Hách Tri Nhiễm, khi công công hỏi Mặc Cửu Diệp, nàng đương nhiên có thể nhìn ra được là đang gián tiếp hỏi nàng.

Mặc Cửu Diệp nói xong, nàng lại bổ sung thêm: "Còn nữa, con đề nghị chúng ta không nên nuôi quá nhiều quân, tốt nhất không vượt quá một nghìn người."

Hách Tri Nhiễm từ Mặc Cửu Diệp biết được rằng có không đầy một nghìn người ở biên giới phía nam muốn đi theo Mặc gia.

Theo nàng, quân đội chưa đến một nghìn người như này là đủ.

Về chi phí, việc nuôi một nghìn người và nuôi mười nghìn người có sự khác biệt gấp mười lần.

Ngoài ra, nàng cũng cân nhắc, nếu cần thêm người thì phải tuyển từ bên ngoài, tân binh không thể hiểu rõ chi tiết về họ, một khi có người có ý đồ không trong sạch mà bước vào, thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nghe Hách Tri Nhiễm nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng, kể cả Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy có chút không thực tế.

Bát ca không kiên nhẫn hỏi.

"Cửu đệ muội đã quên rồi sao? Lúc trước chỉ là mấy kẻ Man Di tới cướp bóc dân chúng, số lượng lên tới hơn 500 người.

Một khi quân đội Man Di muốn dùng nơi này làm điểm đột phá tấn công, e rằng sẽ không đơn giản chỉ 500 người như vậy, có thể nói là mấy chục nghìn người còn là con số nhỏ.

Nếu gặp phải tình huống như vậy mà chúng ta có ít hơn một nghìn người thì làm sao đánh giặc?”

Trong lòng những người Mặc gia thì sự lo lắng của Mặc Sơ Hàn cũng rất có lý.

Suy cho cùng thì họ đều xuất thân từ quân đội, khi chiến đấu thì quân số là một nhược điểm. Khi đó Thất ca cũng tham gia trận chiến đó, nên cũng hiểu rõ được tầm quan trọng.

Hắn ta vốn luôn là người ít nói, cũng phải đặt câu hỏi.

"Cửu đệ muội, Bát ca ngươi nói đúng, nuôi quân cũng không phải trò đùa."

Hách Tri Nhiễm biết, một khi nàng nói ra những lời như vậy, tất cả mọi người nhất định sẽ nghi ngờ.

Nàng tự tin giải thích: "Nếu muội có thể chế tạo ra vũ khí có thể đánh bại một trăm thậm chí một nghìn người, liệu các huynh còn nhất quyết không muốn một nghìn người chứ?”

Sau khi nghe Hách Tri Nhiễm nói, Mặc Cửu Diệp đầu tiên nghĩ đến l.ự.u đ.ạ.n trong không gian của nàng.

Hắn đã đích thân xác nhận uy lực của thứ đó, khi hắn mang theo t.h.i t.h.ể của Thuận Vũ Đế rời khỏi Nam Cương, hắn đã ném một quả ra ngoài, hắn tận mắt chứng kiến, trong nháy mắt có vô số binh lính Nam Cương bị g.i.ế.c và bị thương.

Đó là bởi vì hắn chỉ đang cố gắng trốn thoát, chứ không có ý định g.i.ế.c tất cả mọi người.

Nếu ném thêm một vài quả nữa, doanh trại quân sự Nam Cương có thể không còn tồn tại.

Chẳng lẽ Nhiễm Nhiễm đang có ý định chế tạo một loại vũ khí như vậy?

Mặc Cửu Diệp rất thích lựu đạn.

Sau khi thực sự hiểu được sức mạnh của nó, hắn đã cố gắng nghiên cứu nó.

Nhưng sau này có quá nhiều chuyện nên tạm thời bỏ qua.

Bây giờ trong phòng đều là người đáng tin cậy, Mặc Cửu Diệp hỏi mà không chút kiêng dè.

"Nhiễm Nhiễm, nàng đang nói về loại vũ khí này à?"

Hắn không nói ra tên vũ khí mà làm động tác ném lựu đạn. Bởi vì trong lòng hắn biết rõ vũ khí như l.ự.u đ.ạ.n chỉ có trong không gian của thê tử hắn, lỡ như không phải nói về cái này, thì nếu hắn nói ra chẳng phải liền bị lộ.

Hiện tại, việc nghiên cứu thuốc nổ chỉ là kế hoạch ban đầu của Hách Tri Nhiễm, nàng không muốn nói sớm ra khi nó còn chưa thành công.

Vì vậy, nàng trả lời thận trọng hơn.

"Ta chỉ vừa nảy ra một ý tưởng, có thể thành công hay không, phải thử mới biết được."

Tuy nhiên trong đầu nàng đã tính toán rồi, chế tạo thuốc nổ không khó, chỉ cần nàng nắm rõ liều lượng là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play