Mặc Nguyên Sách bị Tam ca nhắc nhở hắn ta mới phản ứng được, Hắn ta không cố chấp hỏi thêm tình huống của phụ thân, xoay người đi vào phòng tìm Mặc lão phu nhân.

"Nương, Cha và Đại ca, Nhị ca trở về rồi..."

Giọng hét to như vậy, đừng nói là chỉ ở trong phòng Mặc lão phu nhân nghe thấy thôi, mà ngay cả mấy tẩu tẩu chăm sóc mấy vườn rau c.h.ế.t ở hậu viện cũng còn nghe thấy rõ ràng.

Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng của Mặc lão phu nhân bị người ở trong phòng đẩy ra.

Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ lão phu nhân đi nhanh như bay như vậy.

"Nguyên Sách, con nói cái gì? Cha con, Đại ca với Nhị ca đã quay trở về rồi?"

Mặc Nguyên Sách vội vàng đến đỡ bà, hơn nữa còn chỉ về hướng chiếc xe ngựa trong sân: "Nương người nhìn, bọn họ đang ở chỗ đó."

Giây phút này Mặc lão phu nhân đã ướt cả hốc mắt, tâm mắt cũng biến thành mơ hồ.

Có điều, bà vẫn có thể phân biệt ra được bên cạnh xe ngựa có nhiều bóng người cao lớn.

Bà lảo đảo đi đến trước xe ngựa, hai người con trước mặt liền quỳ xuống.

"Nương, nhi tử bất hiếu, để cho người lo lắng..."

Đại ca với Nhị ca đồng thanh nói, hơn nữa còn hướng về phía Mặc lão phu nhân dập đầu ba cái.

Đây, cuối cùng Mặc gia cũng tìm được hai nhi tử, Mặc lão phu nhân từng có lần nghĩ rằng bọn họ sẽ không thể sống thêm được, hôm nay thấy bọn họ sống sờ sờ trước mặt mình, lão thái thái cuối cùng không khống chế được nữa nước mắt liền rơi xuống như mưa.

Cùng lúc đó, mấy tẩu tẩu ở hậu viện phía sau cũng chạy lên.

Trong đó bao gồm cả Đại tẩu và Nhị tẩu.

Không phải nói gì nhiều, Nhị tẩu giờ phút này cũng sững sờ ngây ngốc tại chỗ, có chút không dám tin tưởng vào người đang đứng trước mặt chính là người phu quân bao năm đã không gặp.

Đại tẩu đứng tại chỗ che mặt khóc lóc.

Mấy tẩu tẩu khác ngược lại khá hơn chút, mặc dù phu quân của các nàng ấy cũng đi ra khỏi nhà, nhưng mà bọn họ biết sự thật rằng mình không phải là quả phụ nữa.

Bấy giờ Đại ca với Nhị ca vừa mới trở về nhà, sự chú ý của cả nhà đương nhiên sẽ đặt hết lên người của bọn họ.

Thất nhi tử lúc này đỡ Mặc lão phu nhân đứng dậy, một tay kéo Mặc Quân Duệ một tay kéo Mặc Gia Thành.

Bà chật vật nức nở nói: "Các con có thể trở về là tốt rồi, có thể trở về là tốt."

Mặc Quân Duệ và Mặc Gia Thành thuận thế đứng lên, ngay sau đó đem tâm mắt rơi vào hai nương tử xa cách đã lâu.

Nhị tẩu cùng phu quân hai mắt đối nhau, nhất thời than vãn khóc lớn lên.

Đồng thời lảo đảo bước đến đó.

"Phu quân... hu hu hu... chàng cuối cùng cũng sống sót quay trở về rồi, chàng có biết không? Thấy các em dâu ở cửa không còn là quả phụ, ta rất hâm mộ các nàng ấy... hu hu hu..."

Mặc lão phu nhân cũng là người thấu tình đạt lý, Mặc Quân Duệ với Mặc Gia Thành là nhi tử của bà, nhưng cùng là phu quân của các nhi tức.

Phu thê bọn họ gặp mặt đương nhiên sẽ còn nhiều chuyện muốn nói.

Nhân cơ hội này, bà vỗ nhẹ lên hai vai của nhi tử, tỏ ý bọn họ đi gặp nương tử mà mình đã không được gặp suốt bao năm. Mặc Gia Thành thấy hổ thẹn với mẫu thân, bởi vì tin tức tử của bọn họ khiến cho lão phu nhân nhiều năm chịu đau thương đeo tang, hắn ta lại cũng thẹn với nương tử để cho nàng ấy tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết.

Suy nghĩ đến xe ngựa còn có phụ thân đang ở trong, Mặc Gia Thành quyết định trước tiên qua xem nương tử, để mẫu thân có thể nhân lúc này đi thăm phụ thân.

Mặc Gia Thành nhận được sự tỏ ý của mẫu thân, sải bước chạy tới phía nương tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play