“Nhi tức, con mau đứng dậy đi, ta vừa nghe Đại ca con nói con đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Mặc, thay mặt cả nhà cảm tạ con rất nhiều.”

Nghe được phụ thân yêu cầu đứng dậy, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng đỡ Hách Tri Nhiễm ngồi lại vị trí ban đầu. Hách Tri Nhiễm khiêm tốn đáp: “Cha, cha không cần phải khách sáo, đây là việc con nên làm.”

Nàng và Mặc Cửu Diệp chờ để các huynh của mình ra khỏi xe để kiểm tra thân thể cho Mặc Kình, vì vậy Hách Tri Nhiễm tạm thời không có ý định giao lưu quá nhiều với Mặc Kình: “Cha, con biết một ít y thuật. Cha vừa mới tỉnh lại, để con kiểm tra tình hình của cha trước đã.”

Nói xong, nàng đặt tay lên mạch của Mặc Kình. Việc chẩn đoán bắt mạch này không mất nhiều thời gian, bởi vì Hách Tri Nhiễm chỉ muốn biết tình trạng sau khi ông ta tỉnh dậy.

Nàng biết Mặc Cửu Diệp và các huynh trưởng của hắn ở ngoài xe đang nóng lòng muốn biết kết quả chẩn đoán, nên nàng cố ý cao giọng nói: “Cha vẫn còn hơi yếu, nhưng tính mạng của ông không gặp nguy hiểm, chỉ cần cha chữa trị tốt. Sau này chăm sóc bản thân, nhất định sẽ khỏi bệnh.”

Hách Tri Nhiễm không nói dối, đại khái là vì Mặc Kình là người đã luyện võ nhiều năm, thân thể xương cốt tốt căn bản là hơn người thường rất nhiều.

Tuy nói bao nhiêu năm nhận được đãi ngộ không thuộc về mình, nói rằng không có chút tổn hại sức khỏe gì là điều không đúng, nhưng cũng không có bị vấn đề gì nghiêm trọng lắm.

Mới đầu nàng lo lắng không thể chữa được hết bệnh cho cha chồng là bởi vì vị trí chất độc đặc thù, nàng lo lắng Mặc Kình thân thể yếu ớt không thể đợi được đến ngày có thể chữa khỏi.

Vừa mới ở trong không gian mua cho ông ít huyết thanh với dịch dinh dưỡng, nhìn dáng dấp có vẻ như hấp thụ rất tốt, so với thời điểm nàng mới tiến vào không gian thì đã khá hơn nhiều rồi.

Loại chẩn đoán này chắc hẳn cũng chỉ có Hách Tri Nhiễm dám nói, tình hình của Mặc Kình nếu đổi lại là thầy thuốc, sợ rằng căn bản là bất lực, không thể xoay chuyển tình thế.

May mắn thay, nhà sưu tập nhỏ đã giúp lấy được huyết thanh kịp thời để giải độc được cho Mặc Kình.

Về phần đôi chân cong của Mặc Kình, Hách Tri Nhiễm không nói gì trước mặt ông.

Điều này khác với cơ thể ông, chỉ cần phối hợp thuốc và thực phẩm giúp điều hòa thì việc phục hồi không khó.

Mà hai chân của ông, muốn hồi phục lại như ban đầu phải cần rất nhiều thời gian.

Nàng lo lắng nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của cha, như vậy sẽ bất lợi với việc bình phục của ông.

Đợi sau khi về đến nhà, nàng có thể phối hợp châm cứu cùng vật lý trị liệu giúp cha hồi phục, tóm lại, Hách Tri Nhiễm rất có niềm tin.

Mấy anh cả ở bên ngoài lúc nghe thấy cha không có nguy hiểm gì đến tính mạng thì lại lần nữa vây lại.

Chỉ là lần này bọn họ có lý trí hơn, biết Cửu đệ muội ở trong xe ngựa nên chẳng qua là chỉ dám ở ngoài nhìn xung quanh mà thôi.

"Cửu đệ muội, đa tạ muội đã cứu cha một mạng."

Là con trai trưởng trong nhà, Mặc Quân Duệ cảm thấy cần phải thể hiện địa vị của người anh trai, Cửu đệ muội không quản đường xá xa xôi chạy tới hỗ trợ.

Không nói tiếng cảm ơn, mà hắn ta cảm thấy thật có lỗi khi để Cửu đệ muội vất vả lặn lội tới đây.

Ở Mặc gia, từ nhỏ đến lớn, Đại ca đều là người dẫn đầu các huynh đệ, các huynh đệ khác đều cảm thấy Hách Tri Nhiễm cũng không dễ dàng gì, rối rít theo Đại ca nói lời cảm ơn với nàng.

Hách Tri Nhiễm nói ra những điều này là vì để cho mọi người biết được tình trạng sức khỏe của Mặc Kình, chứ không phải là muốn giành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play