Tuy người Phương gia đều đang nhìn Hách Tri Nhiễm, nhưng ánh mắt lại không xen lẫn vô hạn thái độ thù địch như Hà gia và Lý gia.
Hách Tri Nhiễm quan sát kỹ càng một phen, dường như trong ánh mắt của bọn họ kèm theo cầu xin và không cam lòng.
Người Tạ gia thì không cần phải nói, lúc trước có Hách Tri Nhiễm cứu mạng Tạ Lâm, hiện giờ lại bảo Nhị tẩu đi đưa ba con cá nướng.
Như vậy, thái độ thù địch của bọn họ đối với Mặc gia càng nhạt bớt hơn.
Xem ra, Phương gia giống như Tạ gia, đều là có thể từ từ hóa giải thù hận.
Đương nhiên, chuyện này cần Mặc Cửu Diệp đích thân ra mặt thích hợp nhất.
Dù sao chỉ có đối chất với người đương sự mới có thể giải thích rõ ràng hơn.
Trong lòng Hách Tri Nhiễm đã biết rõ, sau đó tìm thời gian thương lượng một phen với Mặc Cửu Diệp mới tính.
Nàng vừa ăn xong cá nướng thì đã bị Bành Vượng gọi đi.
"Hách thị, bản lĩnh bắt cá của ngươi không tệ, nhân lúc dừng lại nghỉ ngơi, chi bằng đi bắt một ít về."
Hách Tri Nhiễm nở nụ cười như không cười nhếch mày: "Bành quan gia chưa ăn đủ sao?"
Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt già nua của Bành Vượng đỏ lên.
"Ơ... Cứ coi như là vậy đi!"
Thật ra, cho dù Bành Vượng không nói, Hách Tri Nhiễm cũng có dự tính như thế.
Tuy nhiên, nàng không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội lấy ân huệ nào.
"Bành quan gia, ta chỉ là một tiểu nữ tử, vừa rồi nếu không phải vì người nhà có thể ăn chút đồ, cũng không đến mức chân trần xuống sông bắt cá trước mặt mọi người.
Hiện tại tất cả mọi người ăn được cá rồi, người đừng làm khó ta nữa." Bành Vượng bị từ chối, bỗng chốc hơi tối sầm mặt.
Nhưng ngẫm lại vị ngon của món cá nướng kia, hắn ta vẫn là nhịn lại.
"Lần này ngươi không cần bắt quá nhiều, mười con, mười con thôi."
Hách Tri Nhiễm giả vờ cúi đầu nghĩ ngợi, làm ra vẻ do dự.
Bành Vượng sốt ruột.
"Như vậy, chỉ cần ngươi đi bắt mười con cá, thì ta đồng ý một điều kiện trong phạm vi năng lực với ngươi."
"Nếu Bành quan gia cũng đã nói đến mức này, ta không đi chính là già mồm cãi láo, được, ngươi chờ đó."
Hách Tri Nhiễm đạt được mục đích, cũng không dông dài nữa, lần nữa cởi giày bước vào giữa sông.
Cá trong sông không ít, bắt mười con, quả thực giống như chơi đùa với Hách Tri Nhiễm.
Chẳng bao lâu thì nàng đã ném mười con cá lên bờ.
Các tẩu tẩu cũng không lơ mơ, lấy được cá bèn ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch, sau đó dùng cành cây xiên lại.
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ, dù sao mình cũng đã xuống sông, chỉ bằng một lần bắt thêm một ít cá, chừa lại buổi tối thêm đồ ăn.
Vì thế, sau khi nàng bắt đủ mười con cũng không có vội vã lên bờ, mà là tiếp tục ở đó bận rộn.
Lúc này, Triệu thị phu nhân của Phương Truyên Châu đi tới trước người Mặc lão phu nhân.
Bà ấy hạ tư thái xuống cực thấp.
"Mặc lão phu nhân, hôm qua nhục mạ Quốc Công Gia là bọn ta không đúng, mong người đừng so đo với bọn ta."
Mặc lão phu nhân nhìn đối phương, không biết trong hồ lô của bà ấy bán thuốc gì. "Phương phu nhân, hiện nay Cửu Diệp đã không còn là Quốc Công Gia gì đó nữa, ngươi cứ trực tiếp gọi tên hắn là được, tránh bị người ta nắm thóp làm văn."
Bị nói như vậy, chợt Triệu thị cảm thấy lời nói vừa rồi của mình không thích hợp.
"Là ta suy nghĩ không đủ ổn thỏa, Mặc lão phu nhân chớ trách."
Trong lòng bà biết Triệu thị tới đây không phải đơn giản chỉ là nhận lỗi, nhưng bà ấy lại không nói ra mục đích thật sự.
Mặc lão phu nhân định hạ lệnh đuổi khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT