Khi sự việc đến đây, trong lòng Mặc Cửu Diệp, Tư Manh tiên sinh đã không còn giá trị để giữ lại nữa.
Tư Manh tiên sinh thấy được suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể tan nát tàn tạ, phát ra một tiếng cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha ha... Mặc Cửu Diệp, có phải Mặc Kình sắp không được rồi phải không?"
Tư Manh tiên sinh dừng một chút, thấy Mặc Cửu Diệp không trả lời trong lòng lại đắc ý.
Rất rõ ràng, ông ta nói trúng rồi, nhất định là Mặc Kinh sẽ không còn trụ được lâu.
"Ta nói với ngươi, ngoài ta ra trên thế giới này không còn ai có thể giải được tử cổ trong người ông ta, tuy rằng không thể kéo toàn bộ nam nhi Mặc gia các ngươi xuống địa ngục, ta c.h.ế.t có Mặc Kinh chôn cùng cũng đáng..."
Dứt lời, Tư Manh tiên sinh nhắm mắt lại, nằm nơi đó không nhúc nhích làm ra một bộ chuẩn bị chịu chết.
Tuy tính cách của Mặc Cửu Diệp trầm ổn thì thấy tình huống này cũng khó có thể không chế.
Một tên tù nhân hãm hại cả nhà bọn họ vậy mà có dáng vẻ như vậy vào lúc này.
"Ngươi muốn c.h.ế.t phải không?" Giọng nói của hắn lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác lạnh toàn thân.
Tư Manh tiên sinh cũng không ngoại lệ, hắn ta bị huynh đệ Mặc gia bắt lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy giọng điệu Mặc Cửu Diệp lạnh băng như vậy.
Trong lòng hắn biết, ngày c.h.ế.t của mình tới rồi.
Cũng được, còn tốt hơn so với sống chịu tra tấn, tuy nói hắn chưa đạt được mong muốn, tưởng tượng có thể lập tức gặp lại người yêu, hắn ta nhận!
Mặc Cửu Diệp đúng là đã nổi lên sát tâm nhưng mà hắn không thể nào để tên cáo già c.h.ế.t quá thoải mái.
Chỉ thấy trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ sáng loáng. Ngay sau đó thẳng hướng tới một mắt của Tư Manh tiên sinh.
Giơ tay c.h.é.m xuống, một bên mắt của Tư Manh tiên sinh bị chủy thủ lấy ra.
"Ngươi đã không muốn mở mắt thì mắt này để lại cũng không dùng được."
Con mắt bị đào ra, cho dù Tư Manh tiên sinh có chuẩn bị tâm lý tốt thế nào cũng không thể nhận nỗi đau bất thình lình này.
Không biết ông ta lấy đâu sức, tiếng hét lên vang vọng trong không trung khiến chim chóc sống trên cây bay ra xung quanh.
Nhị ca và Ngũ ca vừa mới cho phụ thân uống một ít nước nghe thấy tiếng bên ngoài không thích hợp đều ló mặt ra ngoài.
"Cửu đệ, xảy ra cái gì..."
Ngũ ca còn chưa nói xong thì thấy m.á.u trên chủy thủ trong tay Cửu đệ nhỏ xuống, trên đầu nhọn của chủy thủ còn có một con mắt.
Ngũ ca và Nhị ca còn có gì không hiểu, Cửu đệ đây là chuẩn bị động thủ tra tấn c.h.ế.t cáo già.
Tra tấn kẻ thù lớn nhất của gia đình, Nhị ca và Ngũ ca đều có thể làm nên loại chuyện này sao có thể chỉ để cho một mình Cửu đệ làm?
Ngũ ca cũng lấy chủy thủ loè loè hàn quang, đi trước Nhị ca một bước đến gần Tư Manh tiên sinh.
Giống như Mặc Cửu Diệp c.h.é.m xuống, lấy ra con mắt khác của Tư Manh tiên sinh.
Tư Manh tiên sinh vừa rồi đã có dấu hiệu muốn hôn mê, một đao này của Mặc Trọng Viễn đi xuống khiến hắn lại tỉnh táo trở lại.
Tuy vẫn hét lên như cũ nhưng tiếng không lớn bằng vừa rồi.
Nhị ca thấy vậy tiến lên đoạt lấy chủy thủ trong tay Mặc Cửu Diệp tuỳ ý chà lên người Tư Manh tiên sinh một chút, con mắt dính trên chủy thủ rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó hắn ta cầm lấy chủy thủ nhanh chóng chặt đứt mười ngón tay của Tư Manh tiên sinh.
"Đây là ngươi thiếu Mặc gia ta, chỉ mấy cái ngón tay này căn bản không thể bù lại."
Nói xong, hắn lại một đao bắt đầu cắt da thịt trên người Tư Manh tiên sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT