Tuy động tác của bọn họ không thuần thục như Hách Tri Nhiễm, nhưng có người giúp đỡ vẫn tốt hơn.

Chẳng mấy chốc thì mọi người ba chân bốn cẳng xử lý con cá sạch sẽ.

Hách Tri Nhiễm tìm cành cây to nhỏ đều đặn xiên toàn bộ cá trích lại, sau đó tìm mấy tảng đá lớn dựng thành một cái giá nướng tạm thời.

“Làm phiền các tẩu tẩu đi nhặt một ít củi khô về đây.”

Tuy nàng thương xót nữ quyến Mặc gia, nhưng cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm sâu gạo mười ngón không đụng việc vặt, dù sao con đường sau này còn rất dài, chắc chắn phải nắm giữ thêm kỹ năng sinh tồn.

Các nữ quyến đi nhặt củi, Hách Tri Nhiễm đi tìm quan sai mượn ống dẫn lửa.

Đám quan sai biết những con cá mà người Mặc gia nướng này nhất định có phần của bọn họ, chẳng những không làm khó nàng, còn chủ động đưa một ít muối cho Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm vốn cũng dự tính mua một ít muối, thậm chí còn định tốn một ít bạc mua lại từ trong tay quan sai.

Ai ngờ, những quan sai này dễ nói chuyện như thế, lại chủ động đưa cho nàng.

Muối ăn của thời cổ đại đều là không có trải qua công nghệ cao tinh khiết, không chỉ hột to, còn hơi đen.

Nhưng mấy thứ này đều không sao, chỉ cần có số muối này làm yểm hộ, thì nàng có thể tìm cơ hội lấy muối tinh từ trong không gian ra.

Phải biết rằng, trong phòng bếp nhỏ ở phòng y tế của nàng vẫn rất đầy đủ các loại gia vị.

Chỉ đáng tiếc, trước mắt nàng vẫn chưa tìm được cớ lấy mấy thứ này ra.

Nhưng một số gia vị tầm thường có thêm một ít cũng không sao. Hách Tri Nhiễm trở lại trước lò nướng đã dựng xong, nhanh chóng nhóm lửa, sau đó đặt ngay ngắn con cá trích đã xiên lên trên.

Chỉ phút chốc thì truyền ra tiếng xèo xèo, đồng thời, cũng có mùi thơm lan tỏa ra xung quanh.

Người xung quanh ngửi thấy mùi này không ngừng nuốt nước miếng.

Cá nướng tỏa ra mùi thơm, nhưng Hách Tri Nhiễm chưa hài lòng lắm.

Nàng vô ý khẽ giọng thì thầm.

"Nếu có thể quét chút dầu thì hoàn hảo rồi."

Ai ngờ, lời của nàng vừa vặn lọt vào trong tai Trương Thanh.

Trương Thanh ngửi mùi cá nướng, sớm đã thèm không chịu nổi.

Hơn nữa nghe ý của Hách thị, nếu có thể quét một ít dầu lên trên cá nướng, hương vị sẽ càng tốt.

"Hách thị, ngươi nói cá nướng cần quét dầu sao?"

Hách Tri Nhiễm ngẩng đầu lên, tùy ý trả lời một câu: "Đúng vậy, mùi vị đó chắc chắn ngon hơn bây giờ rất nhiều."

"Ngươi chờ đó." Trương Thanh bỏ lại một câu bèn gấp rút rời đi.

Không bao lâu sau, hắn ta cầm một hũ nhỏ không tính là to quay về.

"Bên trong là dầu hạt cải, đắt lắm đấy, ngươi sử dụng tiết kiệm tí."

Hách Tri Nhiễm không ngờ vật phẩm quan sai mang theo khá là đầy đủ, thậm chí ngay cả dầu hạt cải cũng có.

Sớm biết như vậy, nàng chắc chắn sẽ mặt dày đi đòi một ít.

Nhưng bây giờ đưa tới cũng không muộn.

"Yên lòng đi quan gia, đảm bảo dùng một cách tiết kiệm."

Hách Tri Nhiễm mở hũ ra, bẻ một nhánh cành cây rậm rạp lá cây, đi ra bờ sông rửa sạch sẽ, dùng làm cọ dầu. Quả nhiên, sau khi cá trích được quét dầu hạt cải, mùi vị tỏa ra càng thơm hơn.

Hách Tri Nhiễm lại lặng lẽ lấy một ít thập tam hương và muối tinh rắc lên trên, bữa cá nướng dã ngoại đầu tiên tại thời cổ đại coi như hoàn thành.

Lần này, Hách Tri Nhiễm tổng cộng nướng hết mười con cá.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ đưa những con cá này cho quan sai để lấy lòng bọn họ trước.

Ai ngờ, Hách Tri Nhiễm căn bản không làm như thế kia.

Mà là chọn một con to nhất, đưa đến trong tay Mặc lão phu nhân trước.

Mặc lão phu nhân do dự hết một phút chốc, lại cố tình nhìn những quan sai kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play