Nhưng ông ta không chịu nhượng bộ, nếu không thể báo thù cho người mình yêu, cho dù có c.h.ế.t dưới lòng đất, ông ta cũng sẽ cảm thấy không cam lòng. Nhưng nếu không nói cho hắn biết thì c.h.ế.t tử tế cũng là một điều xa xỉ.

Mặc Cửu Diệp thấy ông còn chưa chịu nói chuyện, liền biết lão phu này đang nghĩ tới biện pháp đối phó. Đối mặt với một người như vậy, không thể nương tay cho ông ta cơ hội để thở. Vì vậy, trong khi Tư Manh tiên sinh còn đang suy nghĩ thì hắn lại mở nắp lọ và đổ độc dược lên vết thương còn lại của ông ta. Tư Manh tiên sinh cảm thấy đau đớn về thể xác liền khiến ý thức của ông ta trở lại ngay lập tức.

"Đừng... đừng hành hạ ta nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Mặc Kình."

"Nói."

"Hắn ta ở phía tây."

"Chỗ nào của phía tây?"

Khi trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, Tư Manh tiên sinh luôn kiểm soát từ ngữ và tính toán cách diễn đạt. Ông ta chắc chắn rằng Mặc Cửu Diệp rất muốn cứu Mặc Kình và hai người huynh đệ của mình.

"Khắp giang sơn này, chỉ có mỗi ta là biết tung tích của Mặc Kình, nếu ngươi muốn gia đình có thể đoàn tụ thì phải chấp nhận một điều kiện của ta."

Mặc Cửu Diệp không có ý định thuận theo loại người đã bức hại cả gia đình mình. Hắn hơi đứng dậy và đá vào cái lỗ đẫm m.á.u trên chân Tư Manh tiên sinh.

"Biết mình sắp c.h.ế.t rồi mà còn muốn cùng ta thương lượng, ngươi thật biết mơ mộng ha." Cú đá của Mặc Cửu Diệp không hề nhẹ, Tư Manh tiên sinh phát ra một loạt tiếng hét đau đớn.

"Đừng... đừng đánh nữa mà..."

Mặc Cửu Diệp đương nhiên phải đề phòng, lão hồ ly này đã bị huynh đệ bọn họ hành hạ không ít, hơn nữa hắn mới vừa nếm phải độc dược khiến mất không ít máu, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, nếu dùng vũ lực quá mức sẽ không cầm cự được lâu. Mặc Cửu Diệp dừng lại, trừng mắt nhìn hắn ta.

"Nói, phụ thân và hai huynh trưởng của ta đang ở đâu?"

Tư Manh tiên sinh cầu xin sự thương xót nhưng vẫn muốn tìm chút lợi cho mình.

"Chỉ cần ngươi hứa với ta, cho ta c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Mặc Cửu Diệp thậm chí còn không buồn đối phó với kẻ thù lớn nhất cuộc đời mình. Hắn lại tiếp tục mở nắp bình sứ, đổ thuốc lên vết thương khác của Tư Manh tiên sinh.

"Không cần thương lượng với ta, ngươi không có tư cách."

Tư Manh tiên sinh nhìn thấy việc hắn đang làm và đã quá muộn để ngăn cản hắn lại.

"Đừng... đừng dùng nó nữa, ta xin ngươi..."

Mặc Cửu Diệp không hề tỏ ra thương xót, độc dược tiếp tục lại được đổ thẳng lên vết thương của Tư Manh tiên sinh. Ông ta đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, cộng với cảm giác ngứa ngáy tột độ trên người, cảm thấy khó chịu như sắp chết. Tuy nhiên, trong thâm tâm hắn ta biết mình không thể để ngất đi được, chỉ có thể chịu đựng cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.

"Ta sẽ không nói về điều kiện nữa, sẽ không nói về nó nữa!"

Huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn im lặng nhìn ông ta.

"Nói."

"Mặc Kình ở tiểu Khâu sơn, ở biên giới phía tây."

Nghe tới ngọn núi tiểu Khâu sơn hai người đều rất quen thuộc. Khi họ đang trấn thủ khu vực phía tây, đều đã đến núi tiểu Khâu. Núi tiểu Khâu cách biên giới không xa, sở dĩ nó có tên gọi như vậy là bởi vì nó được tạo ra từ vô số ngọn đồi nhỏ khác.

Những ngọn đồi xếp chồng lên nhau và liên kết với nhau tạo thành một ngọn núi hoàn chỉnh. Ở đó có rất nhiều động vật hoang dã và thú dữ, nên hầu như không ai dám đi sâu vào trong. Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn không ở đó lâu, chỉ đi vòng quanh bên ngoài ngọn núi, chưa bao giờ thực sự tiến vào trong núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play