Hai huynh đệ Mặc gia biết Mạnh Hoài Ninh vẫn còn đang ở dưới chân núi xử lý chuyện của những người Man Di, bọn họ sắp xếp thuộc hạ xuống dưới tìm hắn ta.

"Mạnh huynh đệ, gặp phải chuyện khó khăn gì rồi sao?"

Mặc Sở Hàn cười khổ một tiếng, đem những lo âu về phương thức xử lý đám người Man Di kia nói ra.

Tình huống như vậy, Mạnh Hoài Ninh đã nghĩ tới rồi, hai huynh đệ Mặc gia cũng có thể cũng đã nghĩ tới.

Không phải là bọn họ vô cớ nghĩ nhiều, vốn là nghe những thôn dân kia nói, người Man Di tới đây cướp bóc cùng lắm cũng chỉ có vài chục người.

Đây là do bọn họ đã phát hiện ra kịp thời, người Man Di căn bản là không cướp được thứ gì thậm chí còn nhận lại một trận đòn nặng nề.

Nếu thật sự là như vậy, Mặc gia dĩ nhiên sẽ không lo lắng. Có thể mọi việc sẽ đều xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng như chuyện hôm nay, có tới hơn trăm người Man Di, thậm chí còn có người chỉ huy đáng sợ như vậy.

Một khi còn có tình huống như vậy phát sinh, cũng sẽ mang lại cho người ta rất nhiều phiền phức.

Bản thân bị quấy rầy ở gia viên như vậy, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ thấy nhức đầu mà thôi.

Huống chi, Cửu đệ cùng các Cửu đệ muội vẫn còn có nhiều hoạch định, sau này trong nhà nuôi gia súc gia cầm cũng ngày càng nhiều, nếu như không bảo vệ đúng cách thì sẽ bị những người Man Di này hủy mất, mất mát còn nhiều hơn.

Mặc Sơ Hàn với Mặc Nguyên Sách mặc dù trong đầu ít nhiều cũng đã có đối sách, nhưng đó cũng chỉ là muốn bảo vệ gia đình của mình, nếu có thể nhiều hơn, bọn họ có thể bảo vệ được cả thôn Tây Lĩnh. Thậm chí là cả Doãn thành, bọn họ sợ là không có cái năng lực đó lại càng không muốn có cái năng lực đó.

Dù sao thì thân phận của người Mặc gia cũng khá là đặc thù, họ đã hoàn toàn mất đi niềm tin đối với triều đình.

Nói một cách khó nghe hơn, bọn họ không tạo phản đã là trung thành lắm rồi.

Mặc Sơ Hàn coi như là người cầm đầu, cực kỳ khó hiểu về tình hình của Doãn thành.

"Mạnh huynh đệ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta đề nghị hay là huynh nhờ sự giúp đỡ của phủ Hướng Châu để giải quyết cho thỏa đáng đi."

Mạnh Hoài Ninh gật đầu một cái: "Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, Doãn thành không có binh lực trấn thủ, một khi người Man Di xâm phạm thêm lần nữa, thương là thương cho những người dân vô tội đó."

Mặc dù hắn ta nói như vậy nhưng trong lòng lại rõ nhất, có điều Tây Bắc cằn cỗi, căn bản không được triều đình coi trọng, cho dù là binh lực của Châu phủ thì cũng không thể so sánh được với những nơi khác.

Cho dù hắn ta có nêu vấn đề này với Tri phủ đại nhân thì cũng có thể sẽ không được hỗ trợ.

Bất kể như thế nào, xảy ra chuyện lớn như thế, hắn ta cũng cần phải báo cáo lên cấp trên, về phần binh lực có thể giải quyết được hay không, Mạnh Hoài Ninh cũng không có ôm hi vọng gì cả, sợ rằng cuối cùng hắn ta còn phải tự nghĩ ra biện pháp.

Thật ra thì, huynh đệ Mặc gia lại thấy lạc quan hơn Mạnh Hoài Ninh một chút về vấn đề của người Man Di.

"Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này người Man Di cướp bóc không thành, lại còn mất mát nhiều người như vậy, chắc chắn trong khoảng thời gian sắp tới sẽ không dám hành động gì đâu.

Dân chúng nhát gan, bọn họ nếu không phải là bây giờ không có lương thực sống qua ngày thì chắc hẳn cũng chẳng dám làm gì mạo hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play