Mình có tài đức gì, trước khi lưu đày lại có thể cưới được một tức phụ không tâm thường như thế.

Đồng thời, hắn càng thêm tò mò về mọi thứ của Hách Tri Nhiễm...

Lý Nhu Nhi đứng cách đó không xa hung hăng nhìn chằm chằm tất cả.

Nàng ta chưa bao giờ biết Hách Tri Nhiễm ngu xuẩn này có bản lĩnh lớn như vậy.

Trước kia nàng đúng là biết giấu giếm ở trước mặt mình.

Lý Nhu Nhi càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cùng lúc tức giận, nàng ta vô ý thức đi tới bờ sông.

"Hách Tri Nhiễm, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chân trần xuống sông bắt cá trước mắt bao người, cũng không sợ bị người ta chê cười."

Lúc này Hách Tri Nhiễm mới nắm bắt được mục tiêu, không có lập tức phản bác.

Tuy nhiên, đám nữ quyến Mặc gia nghe thấy lời nói thái độ quái gở của Lý Nhu Nhi lại không chịu rồi.

Mặc Hàm Nguyệt tiến lên trước: "Lý Nhu Nhi, ngươi còn tưởng ngươi là tiểu thư khuê các sao? Y tới đưa tay cơm đến há miệng, ngươi hãy nhìn nhận rõ thân phận của mình, ngươi chỉ là một phạm nhân lưu đày.

Đến lúc này rồi, có thể lấp đầy bụng đã là không tồi, còn chú trọng những quy củ kia, đúng là xui xẻo."

Chẳng qua là nàng ấy không có bản lĩnh như Cửu tẩu, bằng không sớm đã cởi giày tất xuống sông giúp đỡ.

Đặc biệt là Cửu tẩu đã trở thành thần tượng lớn trong lòng nàng ấy, Mặc Hàm Nguyệt quyết không cho phép bất cứ kẻ nào lên tiếng chửi bới Cửu tẩu ưu tú như thế kia của nàng ấy.

Các tẩu tẩu cũng như nhau, ngươi một lời ta một câu công kích Lý Nhu Nhi. Lúc Lý Nhu Nhi đang chuẩn bị tranh luận với bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình bị một thứ nhớt nhát và mát lạnh tát cho một bạt tai.

Người ra tay chính là Hách Tri Nhiễm.

Lúc nàng bắt được con cá thứ ba, trực tiếp ném vào mặt của Lý Nhu Nhi.

Không nghiêng lệch đánh vào má phải của nàng ta.

Người Mặc gia thấy thế, vội vàng bảo bối bước lên cất con cá kia lên, đồng thời bật cười to với Lý Nhu Nhi.

Kể cả mấy quan sai xem náo nhiệt xung quanh cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Chợt Lý Nhu Nhi cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nàng ta ấm ức quay đầu nhìn về phía mấy quan sai.

"Quan gia, Hách Tri Nhiễm ra tay đả thương người, các người bỏ mặc chuyện này sao?"

Quan sai liếc nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Lý Nhu Nhi, nói một cách chê bai.

"Đánh ngươi cũng đáng đời, ai bảo ngươi ăn nói thiếu suy nghĩ."

Lý Nhu Nhi...

Mấy quan sai này nhất định là đã bị thu hút bởi gương mặt quyến rũ của Hách Tri Nhiễm.

Lý Nhu Nhi thấy mình không chiếm được lợi ích nào ở đây, hung hăng giậm chân với bên Mặc gia, xoay người trở lại vị trí của Lý gia.

Kết quả, nàng ta lại bị hai đích muội cười nhạo.

"Ta còn tưởng ngươi đi ra ngoài một chuyến, cũng có thể bắt mấy con cá giống như Hách Tri Nhiễm về đây chứ!"

"Đúng là mất hết mặt mũi của Lý gia chúng ta, chẳng những không bắt được cá, còn bị người ta cười nhạo một phen."

Trước kia Lý Nhu Nhi ở nhà bèn thường xuyên bị hai muội muội này ăn hiếp. Lúc đó nàng ta đều lựa chọn nhẫn nhịn, ai bảo mình là thứ nữ.

Nhưng bây giờ khác rồi, cả nhà bị lưu đày, nàng ta cảm thấy không cần nhịn nữa.

Thế là nàng ta giơ tay lên đánh vào mặt của một muội muội.

"Đừng quên, ta là tỷ tỷ của các ngươi, ta mất mặt thì các ngươi cũng như nhau."

Lý Vũ Nhi và Lý Như Nhi nào từng chịu thiệt thòi như vậy, đặc biệt là bị Lý Nhu Nhi đánh.

Hai người gần như cùng lúc đứng dậy lao về phía Lý Nhu Nhi.

Đồng thời, mẫu thân của Lý Vũ Nhi và Lý Như Nhi nhìn thấy hai nữ nhi bị bắt nạt, cũng gia nhập chiến cuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play