"Thất ca, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đệ cảm thấy cần phải đi nha môn báo cho Mạnh đại nhân một tiếng, để nghe ý kiến của ngài ấy nên xử lý như thế nào với bọn người này.”
“Được, vậy nhọc lòng cho Bát đệ nhanh phi ngựa đến nha môn huyện.” Thất ca cũng tán thành với điều này.
"Vâng, đệ đi ngay đây, nơi này giao cho Thất ca vậy.”
Mặc Sơ Hàn nói xong liền quay lưng rời đi.
Dưới sự hướng dẫn của Mặc Hàm Nguyệt, những nữ quyến càng thành thạo băng bó cho những con ch.ó bị thương, tốc độ không hề chậm.
Các nàng thực sự thấy tội nghiệp cho những con ch.ó này và nghĩ rằng động tác mau lẹ thì những con ch.ó sẽ bớt đau.
Hách Tri Nhiễm ở bên này cũng vậy, nàng phụ trách chữa trị cho những thôn dân bị thương nặng, tiếp theo chỉ cần giao việc còn lại cho Phương Truyền Châu và những người khác.
Với sự đồng lòng trợ giúp của mọi người, sau một canh giờ cuối cùng vết thương của những thôn dân và những con ch.ó cuối cùng đã được băng bó chữa trị.
Thôn dân được người thân khiêng về, đàn chó cũng được những người làm công cẩn thận từng li từng tí ôm về chuồng nơi nó thường nghỉ ngơi, Mặc Hàm Nguyệt tình nguyện chăm sóc chúng.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, làm người người hoảng sợ, việc xây trạch gia cho Mặc gia đành ngưng một ngày.
Mặc dù vậy, những người làm công vẫn chưa rời đi, dưới sự lãnh đạo của Thất ca, cùng với thôn dân làng, chất toàn bộ xác của bọn Man Di đã c.h.ế.t sang một bên.
Việc có người bị g.i.ế.c bởi mũi tên nỏ của Hách Tri Nhiễm, Mặc Sơ Hàn rất quan tâm.
Dẫu sao, thân phận của hắn ta rất đáng ngờ, nếu từ trên người hắn ta có thể tìm ra được vài manh mối thì thật tốt.
Thất ca đối với việc điều tra manh mối cũng không có xa lạ gì, giống như lúc trước khi huynh ấy ra trận bắt được tên cầm đầu của đối phương, thì huynh ấy sẽ làm lại như thế này, trước tiên huynh ấy lục soát một lượt trên cơ thể của tên cầm đầu Man Di đó.
Ngoài việc tìm ra miếng lệnh bài đặc biệt ra, dường như còn có một chiếc bình sứ nhỏ đựng cổ trùng.
Bình sứ nhỏ đó Thất ca không dám động vào, huynh ấy sợ sinh ra mầm tai vạ nên chờ Cửu đệ muội về định đoạt.
Huynh ấy cất chiếc bình sứ nhỏ đi, rồi cầm miếng lệnh bài ra quan sát tỉ mỉ.
Miếng lệnh bài này huynh ấy luôn cảm giác từng thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lúc huynh ấy đang ưu sầu trong lòng thì trước mặt có hai người từ xa xuất hiện.
Đó chính là Mặc Sơ Hàn và Mạnh Hoài Ninh.
Mặc Sơ Hàn biết tình hình rất cấp bách nên khi vào thành hắn ta thậm chí không cưỡi ngựa mà gia tăng tốc độ khinh công nhanh nhất.
Khi họ quay về đi như thế, Mạnh Hoài Ninh cũng là người biết võ công, họ đều biết khinh công của mình nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều, nên họ cùng thi triển khinh công quay về.
Các quan sai khác đã bị họ bỏ lại phía sau rất xa.
Khi Thất ca nhìn thấy hai người, liền đưa ngay miếng lệnh bài đã khiến huynh ấy ưu sầu đã lâu ra.
"Các người đến đúng lúc, mau nhìn xem cái lệnh bài này, có ấn tượng gì không?"
Mặc Sơ Hàn nhìn thấy miếng lệnh bài này cũng cau mày.
"Thất ca, đây là?" Thất ca chỉ vào t.h.i t.h.ể của tên cầm đầu trên mặt đất dẫu môi nói: "Lục soát được trên người hắn ta."
Mặc Sơ Hàn cầm miếng lệnh bài, xem tới xem lui, sau đó đưa lại cho Thất ca.
"Đệ chưa thấy qua thứ này."
Mạnh Hoài Ninh ngó đầu nhìn xem, cũng không nhận ra.
Không nhận ra thì không nhận ra, nhưng hắn ta ấy tinh tế hơn hai huynh đệ Mặc gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT