Nhìn thấy những người này bị huynh đệ bọn họ làm cho khiếp sợ, Thất ca mới cất giọng hỏi: "Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?"

Thấy hắn hỏi, một tên man di dè dặt trả lời: "Chúng tôi... chúng tôi đều là dân man di, từ đầu xuân đến nay, chỗ chúng tôi không có nổi một giọt mưa, rễ cỏ vỏ cây trên núi cũng đã ăn sạch chẳng còn lại gì, không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải tới Đại Thuận tìm đường sống."

Thấy vậy, những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi thật sự hết đường sống rồi nên mới mạo phạm ngài."

Những gì họ nói, Thất ca không tin hoàn toàn.

Vừa rồi khi chiến đấu, hắn có thể cảm giác được những người này hầu như không có công phu gì, miễn cưỡng mà nói thì là dùng chút bạo lực để tiến hành chiến đấu.

Hơn nữa, vũ khí mà bọn họ sử dụng, chỉ có rất ít người cầm kiếm, lại còn là loại vừa nhìn đã biết lâu ngày không dùng nên gỉ sét.

Phân tích từ điểm này, thì quân đội chính quy không thể nào sử dụng vũ khí như vậy.

Những người khác thậm chí còn khoa trương hơn, thứ bọn họ cầm trong tay trừ cuốc giống với thôn dân thôn Tây Lĩnh ra, thậm chí còn có người sử dụng roi ngựa.

Điều này đủ để chứng minh rằng những người man di này hoàn toàn không phải từ quân đội chính quy, khả năng cao chỉ là dân thường.

Tuy nhiên, hắn nhìn thấy rõ ràng có người phất cờ chỉ đạo từ phía sau, cho nên đám man di này mới không hề bị loạn thế trận.

Chỉ là không biết tại sao người cầm cờ chỉ huy đó lại đột nhiên ngã xuống.

Hắn ta lại hỏi: "Ta muốn biết ai đã tổ chức cho các ngươi đến Đại Thuận cướp bóc?"

Khi được hỏi, mấy chục người man di đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như vấn đề này rất khó trả lời. "

Thấy họ hồi lâu không trả lời, đôi mắt của Mặc Sơ Hàn tối sầm lại, hắn lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi không biết, sống cũng không có ích gì nữa."

Vừa nói, hắn vừa nhìn Thất ca bên cạnh.

"Thất ca, ra tay chứ?"

Thất ca lãnh đạm gật đầu: "Ừ, làm thôi."

Đám người man di thấy hai anh em họ lại giơ vũ khí lên, liền chỉ về phía sau và hét lên: "Chính là người cầm cờ kia, hắn nói, chỉ cần chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của hắn, thì nhất định có thể lấy được lương thực của người dân Đại Thuận."

Kỳ thực, câu hỏi vừa rồi của Thất ca là muốn biết thân phận của người cầm cờ.

"Người đó là ai?"

Đám người man di lắc đầu thật mạnh.

"Chúng tôi không biết hắn là ai, tóm lại hắn rất tài giỏi, dành mười ngày để dạy chúng tôi nghe theo lệnh của hắn, nói rằng bằng cách này có thể đảm bảo rằng chúng tôi mang được lương thực từ Đại Thuận về."

Hai anh em Mặc gia nghe xong liền rơi vào trầm tư.

Những người man di thấy bọn họ lần lữa không tỏ thái độ gì, có người bước tới nói:

"Hôm đó tôi nghe trộm được chỉ huy nói chuyện với ai đó."

"Nói chuyện gì?" Thất ca hỏi.

"Chỉ huy nói với người đó, hắn nhân cơ hội dẫn chúng tôi đến Đại Thuận cướp bóc, thăm dò sự thật về người của Mặc gia."

"Sau đó thì sao?" Mặc Sơ Hàn lại hỏi.

Đám man di tiếp tục trả lời: "Những gì bọn họ nói chưa đầy đủ lắm, sau đó hình như bọn họ còn nói, nơi Mặc gia cư ngụ quá gần biên giới phía Tây, chỉ cần không tham dự, bọn họ vẫn có thể tính toán điều gì đó."

Hắn nhìn hai huynh đệ Mặc gia, sắc mặt vẫn khó coi như trước, vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ biết có bấy nhiêu, đều nói hết cho các ngài rồi."

Mặc dù sự việc mà những người man di kể lại chưa đầy đủ, nhưng hai anh em Mặc gia với tư cách là tướng lĩnh của đất nước ít nhiều gì vẫn có thể phân tích được một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play