Hơn nữa từ trong tiếng reo hò, Hách Tri Nhiễm có thể xác định, ít nhất có năm trăm người trở lên.
Gộp cả nam nhân trung niên ở thôn Tây Lĩnh cũng chỉ hơn trăm người, có thể thấy lần này Man Di thật sự muốn động binh khí.
Chỉ có điều bây giờ nàng không thấy được dáng vẻ của người Man Di, không biết đến tột cùng bọn họ là dân chúng bình thường tổ chức cùng nhau hay là quân đội chính quy.
Ngay sau đó, nàng lại nghe được giọng của Nhị tẩu.
"Nương, vũ khí của chúng ta lợi hại, không bằng lấy ra dùng đi?"
Giọng Nhị tẩu lớn, Hách Tri Nhiễm có thể nghe rõ, Mặc lão phu nhân trầm ổn lễ độ, trước nay lúc nói chuyện chưa bao giờ cao giọng, cho nên Hách Tri Nhiễm không nghe thấy bà trả lời như thế nào.
Nhưng mà, một lúc vẫn chưa có tiếng s.ú.n.g gây mê vang lên, nàng có thể kết luận, hẳn là bà bà ngăn cản hành động của Nhị tẩu.
Từ đó cho thấy, tình huống chiến đấu cũng không hề nguy cấp, nếu không bà bà sẽ không ngăn cản mọi người sử dụng s.ú.n.g gây mê.
Bà bà làm như vậy cũng là cân nhắc chu toàn, dẫu sao loại vũ khí như s.ú.n.g gây mê này quá mức nghịch thiên, nếu không phải gặp trường hợp nguy hiểm đến tánh mạng, bà không muốn rước lấy phiền toái cho gia đình.
Nếu chiến sự không căng thẳng như trong tưởng tượng, Hách Tri Nhiễm dứt khoát lại tiến gần hơn một chút, nàng định âm thầm quan sát, chỉ cần không bị người nhà phát hiện là được.
Nàng tiếp tục đi về phía trước một đoạn, nấp ở phía sau một cây đại thụ.
Tầm mắt nơi này cực tốt, có thể thấy rõ ràng tình huống phía trước.
Bát ca dũng mãnh nhất, quơ đại đao bổ đầu, có thể nói một đao c.h.é.m xuống là tiễn một người xuống hoàng tuyền.
Thất ca cũng không thua kém, hắn ta đã thấy nữ quyến nhà mình cũng chạy tới, vì bảo vệ các nàng không dính phải thứ m.á.u tanh này, cho nên phải liều mạng chống cự, dáng vẻ không thua Mặc Sơ Hàn chút nào.
Mặc dù các nữ quyến Mặc gia không tiến lên c.h.é.m g.i.ế.c địch nhân cùng hai vị nam nhi, nhưng từng người dưới sự hướng dẫn của Mặc lão phu nhân bày trận chờ đợi, giấu s.ú.n.g gây mê dưới ống tay áo, từng giây từng phút đều chuẩn bị công kích.
Trước khi nhìn thấy hiện trường đánh nhau, Hách Tri Nhiễm đã đoán được số người Man Di.
Nàng cho rằng, với đội ngũ như thế này thì không thể nào là dân chúng bình thường được.
Nhưng mà, khi nàng tận mắt chứng kiến lại là một cảnh tượng khác.
Những người Man Di này ăn mặc không thống nhất, nhìn chẳng khác gì dân chúng bình thường.
Chỉ có điều, nàng cảm thấy cách tấn công của những người này không đơn giản như những người dân thường, thoạt nhìn trông vô cùng đều đặn.
Còn có một trăm chú chó chăn cừu Đức của nàng, tất cả chúng đều đến chi viện.
Không cần hai vị huynh trưởng gọi, tất cả bọn chúng cũng sẽ tấn công những kẻ xâm nhập.
Tuy bọn man di kia không làm được gì dưới sự tấn công dữ dội của lũ chó, nhưng chắc chắn chúng đang cầm trên tay những thanh đao sáng loáng.
Lũ chó liều mạng để bảo vệ quê hương, nhưng không tránh khỏi bị đối phương c.h.é.m trúng người khi không kịp né tránh.
Dù vậy, chúng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng cắn chặt thân xác kẻ thù, nhất quyết không để bọn chúng chạy thoát.
Những dân làng vừa chạy tới có lẽ là lần đầu tiên gặp phải trận đấu của những kẻ man di như vậy, nếu không phải Triệu lý chính vẫn còn chút tỉnh táo, gào kêu mọi người cùng nhau xông lên thì sợ rằng bọn họ đều sợ đến đơ người ra rồi.
Thế nhưng, khi nghĩ tới việc quê hương mình bị giày xéo bởi những kẻ man di này, tức thì họ liền xốc lại tinh thần chiến đấu, cầm cuốc lao về phía trước.
Tiếng la hét g.i.ế.c chóc ngày càng lớn, huynh đệ Mặc gia và lũ chó thế như chẻ tre.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT