Nàng nghĩ, cho dù không thể trực tiếp cùng các nữ quyến trong nhà cùng nhau ngăn địch, thì ở lại thôn Tây Lĩnh, ngộ nhỡ gặp phải tình huống khẩn cấp gì, nàng ra tay hỗ trợ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Dường như Mặc lão phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không hề nghĩ ngợi trả lời:
"Tứ ca của con là nam nhi Mặc gia, há lại có đạo lý tham sống sợ chết? Ta đã để lại vũ khí cho hắn, một khi có người Man Di g.i.ế.c tới, cho dù là chết, hắn cũng phải kéo thêm mấy người chịu tội cùng."
Hách Tri Nhiễm rất rõ, quả thật nam nhi Mặc gia chưa bao giờ làm đào binh, cho dù là người vẫn còn đang dưỡng thương như Tứ ca cũng không ngoại lệ.
Hắn ta tình nguyện c.h.ế.t một cách anh dũng, chứ không muốn làm con rùa đen rụt đầu núp sau lưng người nhà.
Nếu như biện pháp này cũng không thể thực hiện được, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể từ bỏ chống cự, sau đó nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
"Nếu đã như vậy, con xin vâng lời mẫu thân, cùng Bát tẩu vào thành thông báo cho Mạnh đại nhân."
"Được, việc này không nên chậm trễ, các con đi mau."
Mặc lão phu nhân nói xong, liền gọi các nữ quyến ra cửa, bảo Hách Tri Nhiễm và Bát tẩu nhanh chóng rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Mặc lão phu nhân trịnh trọng nói với các nữ quyến còn lại: "Mặc dù chúng ta đều là những nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng cũng không thể để mặc người ngoài bắt nạt. Giờ đây, gia viên chúng ta vất vả xây lên đang bị người Man Di tập kích, chúng ta quyết không thể cho bọn họ được như ý nguyện."
Nghe những lời đầy căm phẫn của bà bà, Nhị tẩu dẫn đầu lấy s.ú.n.g gây mê ra.
"Nương nói đúng, làm người Mặc gia, quyết không thể để cho người khác áp bức." Những tẩu tẩu khác thấy vậy, cũng rối rít phụ họa theo.
Một đám nữ nhân đều căng thẳng cầm s.ú.n.g gây mê, chuẩn bị tham gia chiến đấu bảo vệ gia viên.
Hách Tri Nhiễm đành để cho Bát tẩu đỡ nàng, đi ra ngoài cửa lớn.
Đập vào mắt nàng chính là khung cảnh toàn bộ dân làng đang giơ cuốc và những vật dụng khác chạy về hướng chân núi.
Như vậy có thể tạm thời kết luận, có hai vị huynh trưởng và bầy chó trông nom ở nơi đó, những kẻ Man Di xâm lấn vẫn chưa thể xông vào thôn.
Đồng thời, nàng cũng có thể cảm nhận được, tiếng kêu của đàn chó càng ngày càng ít, âm thanh g.i.ế.c chóc vang lên bên tai không dứt.
Thấy Hách Tri Nhiễm dừng lại, Bát tẩu thúc giục: "Cửu đệ muội, chúng ta đi mau, sau khi đưa muội vào thành bình an, ta cũng phải trở lại sóng vai chiến đấu cùng mọi người."
"Bát tẩu, tẩu có nghĩ tới hay không, nếu như chúng ta cứ như vậy mà trốn vào thành, lúc quay trở lại, có thể sẽ không thể tham gia chiến đấu nữa?"
Hách Tri Nhiễm biết, Bát tẩu bình thường không quá mức mưu trí, vì vậy dự định từng bước từng bước dụ dỗ nàng ấy.
"Ta dẫn muội vào thành an toàn, có thể chạy trở lại."
"Người muội nặng đi bộ chậm, chúng ta cũng không biết đánh xe ngựa, đến lúc này Bát tẩu quay trở về, sợ là đã qua một ngày rồi."
Hách Tri Nhiễm đoán, hẳn là Bát tẩu không biết nàng biết đánh xe ngựa, muốn dùng cái này để làm nàng ấy lung lay.
"Vậy làm sao bây giờ?" Quả nhiên Bát tẩu có chút khó xử, nàng ấy cũng không thể để cho một mình Cửu đệ muội ôm bụng bự đi vào thành. Hách Tri Nhiễm thấy Bát tẩu đã mắc câu, thành khẩn nói: "Ta biết Bát tẩu cũng đang nhớ Bát ca, tẩu nhìn bụng ta có hơi lớn, nhưng hành động rất nhanh nhẹn, một mình đi vào thành cũng không có vấn đề."
Bát tẩu do dự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT