Hai tiểu tử canh cửa nghiêm túc quỳ quay mặt vào trong sân.

Mặc Cửu Diệp biết lúc này quan truyền chỉ đã bắt đầu đọc thánh chỉ rồi.

Hắn đuổi tới khá nhanh, người vây xem trước cửa phủ Thượng thư không nhiều, hắn dễ dàng tìm được vị trí đứng có tầm nhìn tốt.

Trước cửa phủ thượng thư có thạch bích ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, có điều nó lại không cản được thính lực của Mặc Cửu Diệp.

Hắn có thể nghe thấy hoạn quan bên trong nói: “Chúc mừng Hách đại công tử, tiếp chỉ đi!"

Theo lý mà nói, thánh chỉ ban hôn là chuyện vui đối với thần tử nhưng Mặc Cửu Diệp không nghe thấy chút vui mừng nào trong giọng điệu đại cữu ca.

"Vi thần tạ chủ long ân."

Cái ngữ khí này khiến người nghe cảm thấy buồn bã, kìm nén như mẹ mất, có thể thấy cả nhà nhạc phụ đều thất vọng về mối hôn sự này.

Quan truyền chỉ hiểu rõ trong lòng, đây không phải mối hôn sự tốt nhưng là người của hoàng đế, hắn ta phải đứng trên lập trường của hoàng đế, dù cho trong lòng đồng tình với cả nhà Hách Thượng Thư, hắn ta cũng không thể thể hiện ra ngoài

Thái giám truyền chỉ cũng là người có mắt, tuy không thể biểu lộ sự đồng tình với Hách gia, nhưng cũng không có ý định ở đây tiếp tục nhìn dáng vẻ khó xử của Hách gia, sau khi nói vài câu chúc mừng, liền chào hỏi người rời đi.

Những người này vừa mới rời đi, hai gã sai vặt đang quỳ trước cửa lập tức đứng dậy, bước vào viện đóng cửa lại.

Ngay sau đó, Mặc Cửu Diệp đã nghe thấy trong viện vang lên một tiếng nức nở khe khẽ.

"Lão gia, đây như thế nào cho phải?"

Giọng của Hách phu nhân rất nhẹ nhàng, nếu không phải Mặc Cửu Diệp võ công cao cường và thính giác tốt, thì căn bản không thể nghe được.

Hắn thực sự muốn biết phản ứng của một nhà nhạc phụ đối với chuyện này ra sao, vì vậy, hắn lặng lẽ rời khỏi đám đông, đi vòng quanh một bên phủ thượng thư, nhảy lên một cái cây đại thụ thật cao, nhìn vào bên trong.

Một nhà ba người của Hách thượng thư đều cúi đầu, ở đó thở dài.

"Thánh chỉ ban hôn, ta còn có thể làm gì?"

Hách Uyên Minh nói, quay đầu lại nhìn về phía nhi tử lòng như tro tàn.

"Lúc trước mẫu thân giúp con qua nhiều cô nương tốt như vậy, nhưng con đều không chịu, bây giờ thì tốt rồi, bị Ngọc quận chúa coi trọng, liên lụy cả nhà."

Hách phu nhân thấy nhi tử bị trách mắng, có chút không vui nói:

"Còn không phải tại ông, nhất định bắt Tiểu Minh đi thi khoa cử, nếu không phải như vậy, làm sao nó đi dạo phố bị Ngọc quận chúa nhìn thấy chứ."

"Bà... Ta cho Tiểu Minh đi thi khoa cử, còn không phải không muốn tài năng của nó bị chôn vùi, sao có thể đổ lên đầu của ta vậy?"

"Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng cãi nhau nữa, hoàng mệnh khó cãi, nếu nhất định phải cưới Ngọc quận chúa, thì con sẽ mở phủ sống riêng, để cho hai người khỏi phải gặp họa theo."

Nghe nhi tử nói như vậy, nước mắt Hách phu nhân rơi xuống.

"Không được, dù Ngọc quận chúa có ngang ngược thế nào, trước mặt ta và phụ thân con cũng là hậu bối, ít nhiều cũng sẽ kiêng dè, nếu con mở phủ ở riêng, e rằng cả đời sẽ không có ngày nào được yên ổn."

Hách phu nhân nghĩ, với tư cách là một bà mẹ chồng, ít nhất bà cũng có thể tạo ra một chút sự răn đe.

Mặc Cửu Diệp nghe thấy cuộc trò chuyện của một nhà ba người nhạc phụ, trong lòng âm thầm quyết định sẽ giúp đỡ bọn họ một tay.

Hắn lặng lẽ rời khỏi phủ thượng thư, một lần nữa đi về hướng Cửu Vương Phủ. Có lẽ là do Ngọc quận chúa được ban hôn theo thánh chỉ, nên Cửu Vương Phủ vốn dĩ trầm lắng nay lại lạ thường náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play