Hắn thấy Hách Tri Nhiễm vẫn ngồi đó vắt óc suy nghĩ, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay của nàng.
Đợi Hách Tri Nhiễm quay đầu lại, hắn mới khẽ giọng nói: "Chuyện của mấy gia tộc này, ngày sau có cơ hội ta kể cho nàng nghe."
Thấy Mặc Cửu Diệp nói như vậy, chứng tỏ hắn đã hiểu rõ tình hình.
Nếu có người hiểu rõ, Mặc gia không cần mở mắt mù nữa, Hách Tri Nhiễm dứt khoát cũng không muốn nhiều chuyện.
"Được." Nàng chỉ tùy ý đáp một tiếng, còn về việc Mặc Cửu Diệp có nói với nàng hay không đều không hề hãn.
Dù sao nàng đã xác định rõ mục đích của mình, việc đầu tiên phải làm chính là thay đổi vận mệnh Mặc Cửu Diệp c.h.ế.t trên con đường lưu đày.
Nhị tẩu thấy mình đã nói rõ ràng sự việc, cũng không muốn tiếp tục quấy rầy hai phu thê nghỉ ngơi.
"Cửu đệ muội, Nhị tẩu về nghỉ ngơi đây."
Hách Tri Nhiễm vì giúp Mặc Cửu Diệp rời đi mới lên xe ván gỗ, lúc này tuy mục đích đã đạt thành, lẽ ra nên tự về vị trí tốt nhất, đỡ cho hai bên đều cảm thấy gượng gạo.
Chỉ có điều, nếu nàng nằm một lát bèn rời khỏi, khó bảo đảm sẽ khiến Chu Lão Bát nghi ngờ.
Hết cách, nàng chỉ đành kiên trì tiếp tục nằm về vị trí cũ.
Mặc Cửu Diệp vì để nàng có thể ngủ thoải mái hơn, cố ý xê dịch người sang bên cạnh.
Tuy rằng đi đường mệt mỏi, nhưng lúc này Hách Tri Nhiễm không hề buồn ngủ.
Dường như Mặc Cửu Diệp có thể cảm nhận được, nàng chưa có ngủ thiếp đi, khẽ giọng hỏi: "Không ngủ được sao?" "Ừm." Hách Tri Nhiễm tùy ý đáp một tiếng.
"Là vì chuyện Nhị tẩu nói?" Mặc Cửu Diệp hỏi.
"Xem như vậy đi!" Hách Tri Nhiễm cũng không biết tại sao mình lại mất ngủ, có lẽ là đột nhiên đến một hoàn cảnh xa lạ, còn chưa thích ứng lắm.
Nhưng nàng không muốn đề cập tới những chuyện này với Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp không có quan sát sắc mặt, chỉ là nghe tiếng, cũng không nhìn ra Hách Tri Nhiễm đang lơ mơ mình.
"Hà gia, Lý gia ít nhiều từng có tí xích mích với ta."
Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp chủ động muốn nói, dứt khoát không ngủ được, chi bằng lắng nghe tỉ mỉ.
"Có xích mích gì?" Nàng hỏi.
"Hà Chí Viễn vốn là binh bộ thượng thư, khi ta dẫn binh đánh trận, ông ta cố tình cắt xén lương thảo để kiếm của riêng, ta từng vì chuyện này mà dâng thư cho hoàng thượng.
Hoàng thượng phái người tra rõ việc này, không biết tại sao, chuyện lớn như vậy, hoàng thượng chỉ giáng chức quan của Hà Chí Viễn, từ binh bộ thượng thư biến thành binh bộ thị lang."
Nghe Mặc Cửu Diệp kể xong, trong lòng Hách Tri Nhiễm lần nữa có suy đoán.
"Theo lời chàng nói, hoàng thượng là sớm đã có ý nghĩ đụng Mặc gia, không có lập tức xử trí Hà Chí Viễn, mà là giữ ông ta lại thêm tấm tức cho chàng?"
Mặc Cửu Diệp không ngờ nữ nhân này lại có thể phân tích sự việc thấu triệt như thế.
Phải biết rằng, hắn có thể hiểu rõ những việc này, tốn hết thời gian tầm cỡ một ngày, cẩn thận cân nhắc có được kết quả.
Hắn càng cảm thấy Hách Tri Nhiễm không đơn giản rồi.
Nếu đã nói đến đây, Hách Tri Nhiễm cũng trở nên hăng hái. "Thế còn Lý gia?"
Nói tới ân oán với Lý gia, bỗng chốc Mặc Cửu Diệp không biết phải mở lời như thế nào.
Sau khi hắn đắn đo một phen, vẫn là lựa chọn nói sự thật.
"Ân oán giữa ta và Lý gia, có thể nói là xuất phát từ Lý Nhu Nhi."
Nghe ý của Mặc Cửu Diệp, dường như hắn còn có chút liên quan đến Lý Nhu Nhi.
Nghĩ đến đây, hứng thú của nàng càng nhiều hơn.
"Hai người là có quan hệ gì?"
Cùng lúc này, Hách Tri Nhiễm cũng đang lục lọi ký ức của nguyên chủ, tìm xem Lý Nhu Nhi có từng nhắc tới Mặc Cửu Diệp với nàng hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT