Mặc lão phu nhân thấy vẻ mặt Nam Thụy u sầu, nhịn không được truy vấn: “Cho nên ngươi lựa chọn để Đức phi nương nương nổ c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung?”

Nam Thụy gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn mẫu phi trong lúc còn sống có thể đạt thành tâm nguyện.

Tuy rằng khu vực Tây Bắc có chút cằn cỗi, nhưng ta ít nhất cũng là một hoàng tử, trong tay đương nhiên có chút tài phú, bởi vậy ta cảm thấy chỉ cần có tiền bạc nơi tay, mẫu phi ở nơi nào sinh hoạt đều là giống nhau.

Huống hồ kinh thành người lừa ta gạt ta cũng không muốn đặt chân nữa, có ta ở cùng mẫu phi, nói vậy quãng đời còn lại của bà sẽ rất an tâm.”

Dừng một chút, Nam Thụy tiếp tục nói: “Chỉ là ta không nghĩ tới, người thi cổ với mẫu phi đã thật lâu không có thúc giục cổ trùng trong cơ thể bà, vốn tưởng rằng sau khi mẫu phi nổ chết, lộ trình một tháng mang theo bà chạy tới Tây Bắc này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không biết là người nọ nhận được tin tức gì hay là như thế nào, hơn mười ngày trước ở trên đường, mẫu phi bỗng nhiên cảm giác toàn thân đau đớn, thậm chí mấy lần hôn mê.

Ta đoán hẳn là người nọ âm thầm biết được tin tức ta mang mẫu phi rời kinh, thúc giục cổ trùng khiến cho ta một lần nữa quay về kinh thành.

Ta đã d.a.o động, không đành lòng nhìn thấy mẫu phi chịu tội như thế, nhưng mẫu phi lại kiên trì, bà nói cho dù c.h.ế.t cũng không muốn trở lại chỗ kia.

Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể ngày đêm lên đường, thật vất vả mới tới được thôn Tây Lĩnh, hiện giờ mẫu phi đã hôn mê hơn hai ngày."

Nghe đến đó, Mặc Cửu Diệp đã hiểu đại khái, về phần chi tiết Đức phi nổ c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung như thế nào hắn không có ý hỏi nhiều.

"Thụy vương lên đường vất vả, lập tức mang theo Đức phi nương nương tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này, hiện tại ta sẽ ra ngoài tìm vị cao nhân giải cổ kia." Nói đến cao nhân giải cổ, không ai rõ thân phận hơn Mặc lão phu nhân.

Đơn giản chính là nhi tức thứ chín của bà Hách Tri Nhiễm, dù sao cổ của mấy nhi tử trong nhà đều là nàng tự tay giải trừ.

Chỉ là bà không biết Hách Tri Nhiễm muốn lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt Nam Thụy, đương nhiên, bà cũng biết rõ lúc này không phải lúc hỏi thăm.

Điều duy nhất khiến Mặc lão phu nhân lo lắng chính là thân thể Hách Tri Nhiễm.

Mặc gia cửu tử thành thân nhiều năm không có hậu duệ, hôm nay cuối cùng trông mong có nhi tức mang thai, bà sợ Hách Tri Nhiễm làm những chuyện này đối với thân thể tạo thành sơ xuất gì.

Bà nháy mắt với Mặc Cửu Diệp, nhắc nhở hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho thê tử.

Mặc Cửu Diệp lĩnh hội ý của mẫu thân: "Nương yên tâm."

Nam Thụy cũng không biết mẹ con Mặc gia trao đổi ý tứ, chỉ cho rằng Mặc Cửu Diệp tìm kiếm cao nhân có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn ta cảm kích ôm lấy Mặc Cửu Diệp.

"Chỉ cần có thể giải được cổ của mẫu phi ta, cho dù dùng mạng của ta đi đổi cũng không tiếc."

Mặc Cửu Diệp đáp lễ: "Ta chỉ có thể nói cố gắng tìm kiếm, có được như ý nguyện hay không cũng không dám cam đoan."

Lúc này hắn không thể nói chết, như vậy rất dễ khiến cho Nam Thụy hoài nghi.

Mặc Cửu Diệp ra khỏi nhà thẳng đến chân núi.

Hách Tri Nhiễm thấy hắn ta chậm chạp không tới, lập tức tiến vào không gian ăn chút hoa quả, lúc này nàng vừa mới đi ra, lập tức thấy Mặc Cửu Diệp đi nhanh về phía nàng.

Hai người lần nữa quay về không gian, Mặc Cửu Diệp kể lại tình huống Đức phi vừa mới biết.

Hách Tri Nhiễm ít nhiều cũng hiểu rõ. Lấy tình hình trước mắt của Đức phi mà xem, bà là bị cổ ăn mòn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play