Hết cách, trong mắt người khác hắn đã hôn mê bất tỉnh, không thể nào làm hỏng kế hoạch vì một miếng ăn.

Mặc Cửu Diệp ở đó gian nan chịu đựng, cuối cùng các nữ quyến Mặc gia cũng ăn uống no đủ.

Mặc lão phu nhân dặn dò mọi người tự tìm vị trí nghỉ ngơi.

Nói đến nghỉ ngơi, ngoài Hách Tri Nhiễm ra, khuôn mặt của các nữ quyến đều trở nên suy sụp.

"Nương, chúng ta cứ ngủ như vậy sao?" Trong lòng Mặc Hàm Nguyệt biết là như thế, nhưng vẫn không nhịn được muốn càu nhàu.

Mặc lão phu nhân cũng không biết phải làm sao lắm.

"Hàm Nguyệt, Mặc gia chúng ta không như ngày xưa, mọi người có thể sống sót đã là ước mong quá cao, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."

Nghe vậy, Mặc Hàm Nguyệt bất giác tuôn rơi nước mắt.

Nhưng nàng ấy cũng coi như hiểu chuyện không có nói tiếp chuyện này.

Mặc lão phu nhân sinh đẻ mười tử nữ, chỉ có một nữ nhi là Mặc Hàm Nguyệt, từ nhỏ thì nàng ấy đã được che chở lớn lên.

Trông dáng vẻ của nữ nhi như thế, Mặc lão phu nhân đau lòng muốn chết.

Tuy nhiên, bà không thể không cúi đầu trước vận mệnh, chắc chắn phải sớm để Mặc Hàm Nguyệt chấp nhận hiện thực.

"Nếu như chút khổ này cũng không chịu nổi, thì không xứng làm nhi nữ của Mặc gia ta."

Có thể trở thành nhi nữ Mặc gia, là chuyện Mặc Hàm Nguyệt cảm thấy kiêu ngạo nhất.

Phụ huynh của nàng ấy đều là đại anh hùng bảo vệ Vương triều Đại Thuận, nghe thấy mẫu thân nói không xứng làm nhi nữ Mặc gia, thoáng chốc nàng ấy ngừng khóc, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt.

"Nương, người Mặc gia không sợ khổ, Hàm Nguyệt cũng không sợ."

Nàng ấy nói xong bèn cuộn mình nằm bên cạnh Mặc lão phu nhân.

Mặc lão phu nhân không dám nhìn nữ nhi nữa, càng nhìn càng đau lòng, chỉ có thể quay đầu đi nơi khác.

Hách Tri Nhiễm vì muốn buổi tối cho Mặc Cửu Diệp ăn cơm ở đi tiện, trực tiếp dựa vào xe ván gỗ nghỉ ngơi.

Kiếp trước khi nàng ra dã ngoại làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ngủ ngoài trời ở trong rừng rậm, ngược lại nàng không cảm thấy những thứ này có gì không chấp nhận được.

Mấy vị tẩu tẩu thấy đám người bà bà đều đã nằm xuống nghỉ ngơi, mặc dù trong lòng có ý nghĩ giống như Mặc Hàm Nguyệt, cũng không có biểu hiện ra ngoài, dựa sát vào nhau nằm dưới mặt đất.

Có lẽ là do mọi người đi đường quá vất vả, nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.

Hách Tri Nhiễm không có ngủ, chỉ dựa vào đó chợp mắt thôi.

Trong lúc nàng định mở mắt quan sát một phen, xem thử mọi người có ngủ say chưa, phát hiện Nhị tẩu đã ngồi dậy.

Nhị tẩu rón rén đi tới bên cạnh Hách Tri Nhiễm, thì thầm: "Cửu đệ muội, ngủ chưa?"

Hách Tri Nhiễm cũng trả lời bằng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Vẫn chưa, tẩu tẩu có việc sao?"

Mượn ánh trăng có thể nhìn ra được, vẻ mặt của Nhị tẩu hơi rối rắm, thoạt nhìn chính là có việc muốn nhờ vả.

"Việc... Việc đó... Cửu đệ muội, ta muốn xin muội một cái màn thầu trắng."

Dễ nhận thấy lúc Nhị tẩu nói chuyện rất hồi hộp, không chỉ có chút cà lăm, hai tay còn đang không ngừng lôi kéo vạt áo. Hách Tri Nhiễm lập tức đoán được dụng ý của Nhị tẩu, đơn giản là muốn đưa đến cho người nương gia.

Nhưng nàng cũng không muốn làm kiểu người tốt bụng thối nát này, dù sao mấy gia tộc kia đều có thái độ thù địch với Mặc gia.

Cho dù người nương gia của Nhị tẩu không mắng Mặc gia giống như mấy gia tộc khác, nhưng bọn họ căn bản không thể che giấu sự căm thù Mặc gia hiện lên trong mắt.

"Nhị tẩu chưa ăn no sao?" Hách Tri Nhiễm cố ý giả vờ hồ đồ.

Nhị tẩu dùng sức xua tay.

"Không phải, là muốn cho điệt tử của ta ăn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play