Hách Tri Nhiễm biết hai nha đầu này rất trung thành, có họ phục vụ bên người rất tốt, nhưng khi nàng muốn đi vào không gian thì lại không tiện lắm.
Huống chi, ở thời hiện đại nàng là một quân nhân, căn bản không có thói quen được hầu hạ như vậy.
"Lan Nhi, Ngọc Nhi, Mặc gia bây giờ chỉ là gia đình bình thường, không còn những quy củ của gia đình lớn nữa, các ngươi sau này ý tùy ý một chút cũng được, không cần theo ta cả ngày. "
Lan Nhi nghe nàng nói vậy, trong lòng có hơi bất an.
"Cửu phu nhân, lúc trước là người cùng Cửu gia cứu nô tỳ, bây giờ bọn ta là người của người, hơn nữa bây giờ người còn đang mang thai, nhất định phải có người ở bên chăm sóc, nếu như người cảm thấy chúng nô tỳ có chỗ nào không đúng, xin người cứ nói, ta với Ngọc Nhi sẽ sửa đổi. "
Nàng ấy nghĩ rằng các nàng phụ vụ Cửu phu nhân chưa được chu đáo, nàng không thích họ.
Nếu thật là như thế, sau này các nàng biết phải sống ở Mặc gia như thế nào.
Hách Tri Nhiễm biết Lan Nhi hiểu lầm ý mình, nàng cũng không định vòng vo, trực tiếp bảy tỏ suy nghĩ của mình.
"Ngươi đừng hiểu lầm, nếu ta chê các ngươi đã không đưa các người cùng trở về, chỉ là từ khi bị lưu đày đến giờ, ta đã quen với cuộc sống tự lập.
Những người khác ở Mặc gia cũng vậy, bọn ta luôn dựa vào chính mình để tồn tại, sau này không cần các ngươi lúc nào cũng phải theo ta.
Nữ quyến trong nhà đều có việc của mình, các ngươi có thể tìm đại tẩu ta, để nàng ấy giúp các ngươi sắp xếp công việc, tất nhiên, khi nào ta cần, ta sẽ gọi các ngươi đến.
Dù sao cũng là theo Tứ công chúa từ nhỏ, lớn lên trong những âm mưu thủ đoạn nên suy nghĩ Lan Nhi sẽ khác người thường.
Nàng ấy có thể hiểu được ý của Cửu phu nhân, nàng không muốn nàng ấy và Ngọc Nhi phục vụ bên mình.
Chả trách, trước khi tứ công chúa lâm chung đã đem nàng ấy và Ngọc Nhi giao phó cho Cửu gia.
Mặc dù các nàng không có ý như vậy, nhưng với tư cách là phu nhân Cửu gia, khi thấy các nàng Hách Tri Nhiễm khó tránh những suy nghĩ dư thừa.
Lan Nhi tiến lên mấy bước, quỳ xuống đất nghiêm túc nói:
"Cửu phu nhân, ta Lan Nhi tại đây ta xin thề, không có suy nghĩ nào quá phận với Cửu gia, nếu có vi phạm, nguyện cho trời đánh. "
Ngọc Nhi thấy Lan nhi làm vậy, nàng ấy cũng quỳ xuống thề theo. Thấy hai người họ như vậy, Hách Tri Nhiễm bất lực xoa huyệt thái dương.
Không nói đến Ngọc Nhi và Lan Nhi có tâm tư như vậy thật hay không, chỉ riêng Mặc Cửu diệp mà nói, hắn nhất định sẽ không có suy nghĩ như vậy, dù cho hai người này xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng không để ý.
Không biết tại sao Hách Tri Nhiễm lại tin tưởng Mặc Cửu Diệp như vậy, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.
Dù có tin lầm người, nếu một ngày nào đó Mặc Cửu Diệp thật sự đến với Tân Mộ Sở, vậy thì sẽ ra sao?
Hách Tri Nhiễm không thiếu thứ gì cả, nếu muốn thể lực nàng có thể lực, muốn bạc, quốc khố Đại Thuận và quốc khố Nam Cương vẫn ở trong tay nàng, nàng còn có người thân của mình, lại có thêm
Có nhiều như vậy, dù ở bất cứ đâu, cuộc sống của nàng đều sung túc, căn bản không cần phải lo lắng những điều này.
Mặc dù nàng không lo lắng về bất cứ chuyện gì, nhưng có những chuyện nhất định phải nói rõ ràng, dẫu sao Lan Nhi và Ngọc Nhi cũng cũng phải sống ở đây một thời gian. "Các ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta nói là, ta không quen có người hầu hạ bên cạnh, với lại lúc đầu khi ta đưa các ngươi đi, ta cũng đã nói, Mặc gia chúng ta không nuôi người rãnh rỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT