Hành vi của Hách Tri Nhiễm lần nữa giành được thiện cảm của Mặc lão phu nhân, đồng thời càng thêm tin phục nhi tức phụ này.
"Người là do con cứu, muốn điều kiện gì thì tự con quyết định, đừng tham lam là được."
Mặc lão phu nhân biết nhi tức phụ là một người có trí tuệ lớn, làm việc chắc chắn còn sẽ chu đáo hơn mình nghĩ, bà chỉ cần nhẹ nhàng nhắc nhở một phen là được.
Nếu như thế, Hách Tri Nhiễm cũng không định khách sáo nữa.
Đồng thời, nàng cũng hết sức tán thành lời nói của Mặc lão phu nhân, không được tham lam, chừa lại một ít đường sống cho tương lai là tốt nhất.
"Quan gia, yêu cầu của bọn ta không nhiều, chỉ mong khi đi ngang huyện thành kế tiếp, có thể cho bọn ta đi mua một số vật phẩm là được."
Trước mắt, Hách Tri Nhiễm cảm thấy điều kiện này là đủ rồi.
Trong tay nàng có bạc không thể tiêu hết, chỉ cần mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, những thứ khác đều dễ nói.
Chu Lão Bát không thể tin được lắm, để Hách Tri Nhiễm đưa ra điều kiện, nàng lại chỉ nêu một yêu cầu nho nhỏ như vậy.
Chuyện này không cần hồi bẩm Bành Vượng, hắn ta cũng có thể làm chủ.
"Không thành vấn đề, ta đồng ý việc này với ngươi, trưa mai sẽ đi ngang huyện Vân Lai, bọn ta sẽ ở đó cấp bù vật tư, đến lúc đó sẽ phái người đi mua đồ cùng ngươi."
"Được, đa tạ quan gia." Đối phương đồng ý điều kiện được đưa ra, Hách Tri Nhiễm không có tỏ ra phấn khởi như thế nào, thản nhiên trả lời một câu.
"Ngươi không có yêu cầu gì khác sao?" Chu Lão Bát cũng không vội vã rời đi.
Hách Tri Nhiễm vốn không có ý tham lam, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Lão Bát, dường như chê bai điều kiện do mình đưa ra không đủ nhiều. "Nếu quan gia bảo ta nói, ta còn muốn con rắn mà hôm nay đã đánh chết."
Chu lão Bát nhíu mày: "Ngươi là một nữ nhân, cần thứ đó làm gì?"
"Trên thân rắn có khá nhiều thứ có thể làm thuốc." Hách Tri Nhiễm lánh nặng tìm nhẹ trả lời, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình muốn làm độc dược.
"Ta cũng đồng ý điều này với ngươi."
Thấy Chu Lão Bát sảng khoái, Hách Tri Nhiễm cũng không dự tính tiếp tục làm lỡ người ta.
"Ta nói hết điều kiện rồi."
"Được, ta về báo cho chỉ huy đây."
Trong lòng Chu Lão Bát, Hách Tri Nhiễm cứu Bành Vượng một mạng, chỉ cần chút đồ này quả thực hơi thiệt.
Sau khi hắn ta trở vê bẩm báo sự việc cho Bành Vượng, lại chủ động cầm mấy túi nước và con rắn cạp nong kia đến đó.
"Mấy túi nước này là chuẩn bị bán cho phạm nhân lưu đày đấy, nhìn những người đó đều có vẻ không có tiền gì, đoán chừng cũng không mua nổi, dứt khoát tặng cho các ngươi.
Chỗ bọn ta còn có tí màn thầu trắng, bây giờ thời tiết nóng, không ăn hết cũng sẽ hư mất, sáng mai cho các ngươi thêm một ít."
Chu Lão Bát ném túi nước và rắn cạp nong tới trước mặt Hách Tri Nhiễm, bèn xoay người rời khỏi.
Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn phát cho mỗi người hai cái màn thầu.
Tuy màn thầu trắng không khó ăn, nhưng không hề có thức ăn, khô cằn cũng khó có thể nuốt vào.
Hách Tri Nhiễm nảy ra một ý, đưa mắt nhìn gói đồ của Hách Uyên Minh đưa cho nàng.
Nàng vẫn chưa kịp mở gói đồ ra xem, chứng tỏ mọi người cũng không ai biết bên trong chứa gì. ¬
Hách Tri Nhiễm thò một tay vào trong gói đồ, ý thức lại tiến vào không gian.
Ở đó có thịt bò tương mà nàng mới mua, đã cắt xong để trong tủ lạnh.
Bao bì thịt bò tương là túi nhựa, chắc chắn không thể lấy ra bị người ta nhìn thấy, trong chốc lát nàng lại không tìm được giấy dầu thường thấy ở thời đại này.
Hách Tri Nhiễm hết cách, chỉ đành dùng tay lấy một nắm thịt bò tương ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT