Hách Tri Nhiễm biết, trước khi rời khỏi kinh thành, bạc mà nhà mẹ đẻ nàng ấy cho chỉ dùng mua một số phí trên đường. Số còn lại thì nàng ấy rất ít khi dùng vì không nỡ.
Về sau thì đi theo Cửu đệ muội chế tạo thú bông nên cũng tích góp được một ít, có thể nàng ấy nghĩ bản thân mình hiện tại không có phu quân cũng không có hậu thuẫn, nên muốn giữ lại số bạc này để dưỡng già.
Tứ tẩu tiết kiệm như vậy mà lại tình nguyện đưa hết bạc cho nàng, chỉ muốn cứu phu quân nhà mình. Có thể thấy tình cảm nàng ấy dành cho Tứ ca sâu đậm cỡ nào.
Ở trong xe nhìn hành động của nương tử, Tứ ca người cứng rắn lại vì thế mà rơi nước mắt.
Giờ phút này hắn ta rất hối hận, vừa về nhà đã làm liên lụy nương tử của mình.
Thế nhưng, cơ thể hắn ta không nhúc nhích nổi, có muốn tới an ủi nương tử không cũng được.
Hách Tri Nhiễm vội đỡ Tứ tẩu đứng dậy, đồng thời nhét túi tiền vào tay nàng ấy.
"Tứ tẩu, tỷ yên tâm đi, chúng ta là người một nhà, Tứ ca bị thương thì muội nhất định sẽ cứu hết sức mình."
Mặc Tu Yên bị thương nặng, nên Hách Tri Nhiễm không dám hứa hẹn gì nhiều, lỡ như không chữa khỏi lại khiến mọi người thất vọng.
Tứ tẩu nghe Cửu đệ muội nói vậy thì lòng nàng ấy thêm kiên định, nàng ấy tin chắc, với y thuật của Cửu đệ muội thì phu quân nhà mình sẽ khỏi bệnh.
Bên kia xe ngựa, 5 nhi tử Mặc gia cùng lúc bước tới, nâng Mặc Tu Yên và Mặc Nguyên Sách vào nhà.
Tứ tẩu và Thất tẩu cũng đi theo, phu quân nhà mình bị thương nặng như thế, họ cần nghỉ ngơi ở chỗ tốt nhất.
Các nàng lấy tất cả chăn bông ra, lót thật dày, sau đó chạy ra ngoài sưởi ấm giường, để phòng trở nên ấm áp hơn. Mặc lão phu nhân thấy thế thì vui tới khóc, hôm nay nhìn thấy nhi tử nhà mình bị thương mà vẫn có chỗ nằm ấm áp, bà kéo Mặc Cửu Diệp và Mặc Cửu Niên vào nhà chính.
"Cửu Diệp, chuyến đi Nam Cương này còn đã tìm được ba vị huynh trưởng, chắc đã rất nguy hiểm đúng không?"
Quả thật có hơi nguy hiểm, Mặc Cửu Diệp không nói chi tiết để tránh mẫu thân nhà mình lo lắng.
"Cũng ổn ạ, trước khi tới sơn trang Tư Manh, con đã tìm thấy Tứ ca ở dưới giếng trong mật thất."
Tam ca nghe Mặc Tu Yên được tìm thấy ở sơn trang Tư Manh thì đứng bật dậy.
"Cửu đệ, ngươi nói ngươi tìm được lão Tứ ở gần sơn trang Tư Manh à?"
Nghĩ tới đây. Mặc Văn Phong có chút ảo não, người đầu tiên tìm thấy sơn trang Tư Manh là hắn ta.
Nhưng hắn ta lại không tìm được mật thất nào cả, thế nên Tứ đệ mới phải chịu khổ thêm mấy ngày nữa.
Nếu hắn ta cẩn thận hơn chút, tìm được Tứ đệ sớm hơn, có lẽ bệnh tình của Tứ đệ cũng không biến thành thế này.
Mặc Cửu Diệp biết rõ Tam ca nghĩ gì, giếng cạn đó là hắn ta và Nhiễm Nhiễm đi xuống. Nếu không có Nhiễm Nhiễm hỗ trợ, thì hắn cũng không thuận lợi tiến vào như vậy.
Cái nơi nhiều độc vật và cổ trùng như thế, cho dù Tam ca có thấy thì chắc gì đã thuận lợi cứu được Tứ ca, có khi huynh ấy cũng sẽ bị thương.
"Tam ca, huynh đừng tự trách mình nữa, Tứ ca bị nhốt dưới giếng trong mật thất, nếu không phải ta vô tình đụng vào cơ quan thì có khi tới giờ ta cũng không phát hiện ra nơi đó."
Thấy Mặc Vân Phong còn định nói gì đó, Mặc lão phu nhân liền giơ tay ngăn hắn ta lại. "Vân Phong, con ngồi xuống trước đi, ngồi nghe Cửu Diệp kể lại chuyện bọn nó đi Nam Cương xem nào."
Mẫu thân cũng đã lên tiếng, dù Mặc Vân Phong có nhiều lời muốn nói, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT