"Thì ra là vậy, y thuật của em dâu đúng là cao tay, hôm nay ta tỉnh lại thấy cơ thế rất nhẹ hàng, bệnh váng đầu cũng tốt hơn."
Điều này, xem như Mặc Cẩn Niên đã tin.
Nhớ đến lúc em dâu châm cứu, hắn cảm thấy buồn ngủ.
Chẳng trách, bên ngoài ầm ï như vậy mà bản thân lại không nghe thấy.
Mặc Cẩn Niên thấy cơ thể không còn gì ái ngại, không thể để phụ nữ như em dâu lại phải đánh xe ngựa.
"Cửu đệ em dâu, bây giờ cơ thể ta đã ổn rồi, hãy để ta đánh xe.
"Ân, nếu như cơ thể Lục ca đã khỏe, thì Nhiễm Nhiễm vào trong xe nghỉ ngơi đi."
Mặc Cửu Diệp mấy hôm nay rất đau lòng, không phải vì để suôn sẻ rời khỏi Nam Cương, hắn sẽ không để vợ đang mang thai phải vất vả như thế.
Trước mắt bọn hắn đã an toàn, việc đánh xe sẽ tất nhiên có thể giao cho Lục ca.
Hách Tri Nhiễm không thể tiết lộ bây giờ, tuy trước mắt nàng mang thai không có phản ứng gì lớn, nhưng đi đường suốt đêm đến giờ, đã cảm thấy cơ thể không chịu nổi.
"Vậy vất vả cho Lục ca rồi."
Hách Tri Nhiễm nói xong bèn chui vào thùng xe, nàng bây giờ đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt.
Lan Nhi và Ngọc Nhi cũng rất biết ý, thấy nàng lại gần, vội vàng nhường chỗ.
"Cửu phu nhân, sắc mặt người hình như không được khỏe, chắc là do đi đường suốt đêm mệt quá, người mau nghỉ ngơi, có chuyện gì bảo chúng tôi làm là được rồi."
Lan Nhi vừa nói, vừa lấy chiếc chăn dày ra đắp lên người Hách Tri Nhiễm.
Cơm Nắm lanh lợi nằm trên đầu chủ nhân, không ngừng làm nũng.
Hách Tri Nhiễm vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ mềm như nhung của nó: "Cơm Nắm nghe lời, để ta nghỉ ngơi một lúc."
Cơm Nắm thấy chủ nhân mệt mỏi,"Ân" một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm ngủ.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, dọc đường qua thị trấn cùng không cần trốn tránh, buổi tối mọi người vào nhà trọ nghỉ ngơi, ban ngày lại đi.
Mười ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng thuận lợi tới thành Đại Thuận.
Xe ngựa chậm rãi chạy về hướng thôn Tây Lĩnh, vừa vào thôn, chợt nghe thấy tiếng la hét âm ï.
"Quan gia, những gì tiểu nhân nói là thật, ngài không tin có thể đến Mặc gia xem thì biết."
"Hừ! Mặc gia mà ngươi cũng dám đắc tội, ta thấy Thôi gia các người đúng là không muốn về Doãn Thành."
"Quan gia, lão Cửu của Mặc gia và vợ hắn đã hơn nửa tháng không xuất hiện, ngài nói nếu bọn hắn không phải đã ra khỏi thành thì tại sao lại lâu không xuất hiện như vậy?"
Nghe được có kẻ nhắc đến Mặc gia, Mặc Cửu Diệp theo bản năng tăng tốc.
Đến gần thì thấy thì ra là hai người Thôi gia mang theo vài tên quan sai đi vào trong thôn.
Nghe đoạn đối thoại thì không khó nhận ra, Thôi gia là người hận bọn họ, phát hiện hắn và Nhiễm Nhiễm nửa tháng không xuất hiện đã âm thầm đi báo quan.
Bởi vì, phạm nhân lưu đày không có ân xá của Hoàng đế, thì cả đời không thể rời khỏi đây.
Thôi gia muốn mượn việc này đến trả thù đây mà...
Nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, quan sai ngoảnh đầu lại nhìn.
Mặc Cửu Diệp trông thấy Mã Tuấn Sơn.
"Quan gia đang tới thôn Tây Lĩnh làm việc phải không?"
Mã Tuấn Sơn nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, trên mặt bỗng vui mừng. "Thì ra là Cửu gia, người đang đi đâu thế?"
Đang nói chuyện, Mã Tuấn Sơn còn trừng mắt lườm hai người Thôi gia.
Người của Thôi gia trông thấy Mặc Cửu Diệp thì bỗng căng thẳng.
Bọn hắn bao vây Mặc gia theo dõi nhiều ngày, vốn không thấy vợ chồng Mặc Cửu Diệp, bây giờ mới dám đi báo quan, để trả thù cho Thôi gia.
Ai dè, bọn hắn mời mãi quan mới tới, kết quả người đã xuất hiện, đây không phải tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT