May thay, Lục ca tuy nói thỉnh thoảng hơi váng đầu, nhưng nhìn Tứ ca va Thất ca thấy không có vấn đề gì.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm tìm một chỗ yên tĩnh dưới chân núi để nghỉ ngơi, Hách Tri Nhiễm giúp Lục ca châm cứu, làm đầu bớt choáng váng.

Thực ra vấn đề váng đầu của Lục ca không hề khó giải quyết, chỉ là ý thức của hắn bị phong ấn quá lâu, đại não đột nhiên hoạt động lại thì có chút chưa kịp thích ứng, dù không châm cứu thì cũng có thể hồi phục.

Cả đêm không có việc gì xảy ra, hôm sau trời còn chưa sáng, mọi người bèn tiếp tục lên đường.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng với rắc rối gặp trên đường, không biết có phải do Hoàng đế Nam Cương mất tích nên không ai hạ lệnh không hay là còn lý do khác, tóm lại, đoạn đường bọn hắn đi thuận lợi hơn so với tưởng tượng.

Đi suốt bốn ngày, đoàn người cuối cùng cũng tới biên giới Nam Cương.

Đã đến đêm, theo ý kiến của Mặc Cửu Diệp, lúc này ra khỏi biên giới dễ dàng hơn so với ban ngày rất nhiều, hơn nữa, hắn còn có việc quan trọng muốn làm, đêm tối là thích hợp nhất.

Lần này xuất quan có thể sẽ lâu hơn một chút, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không dám khinh suất, lúc mọi người trong xe đã ngủ mới đưa vào trong không gian.

Mặc Cửu Diệp băn khoăn liếc nhìn vợ mình, trịnh trọng nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta xuất phát thôi."

"Được"

Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng ôm eo nàng, nhảy lên chỗ cao, bắt đầu theo dõi hướng đi của cửa khẩu.

Cửa khẩu có hai đội binh lính tuần tra, luân phiên qua lại. Khoảng mười giây, sẽ CÓ một khoảng trống.

Mặc Cửu Diệp dự định mười giây dùng khinh công mang theo vợ phóng qua.

Hách Tri Nhiễm biết bây giờ rất cấp bách, dù sao lần này cũng khác lúc bọn họ đến.

Hai người họ lẻn vào, đến giờ không bị phát hiện, hôm nay quân đội Nam Cương đương nhiên sẽ cảnh giác.

Mặc Cửu Diệp biết nàng lo lắng, nhẹ giọng trấn an: "Tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và con của chúng ta thật tốt."

Dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc..."

Trong lúc suy nghĩ, hai người đã nhảy lên cao, tiến thẳng đến chỗ cửa khẩu.

Vị trí nhảy xuống đất đã cách cửa khẩu Nam Cương hơn năm mươi thước.

Thấy lính gác quay lại là có thể phát hiện bọn hắn, nếu có kẻ b.ắ.n tên, đúng là không thể đề phòng, Hách Tri Nhiễm ngay lập tức đem Mặc Cửu Diệp trốn vào không gian.

Mặc Cửu Diệp cũng không rảnh rỗi, hắn phải chuẩn bị cho việc lớn kia.

"Nhiễm Nhiễm, nàng quay đầu đi chỗ khác."

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp muốn làm gì, nhớ tới hình ảnh kia, nàng lại thấy buồn nôn.

"Được, ta đến phòng cứu thương, chàng xong việc thì gọi ta."

Mặc Cửu Diệp thấy vợ đi khỏi, mới nhanh nhẹn lấy ra đầu của Hoàng đế Nam Cương.

Hai người lại rời khỏi không gian, Mặc Cửu Diệp dùng khinh công mang theo Hách Tri Nhiễm, chạy xa khoản mấy trăm mét thì dừng lại dưới một gốc cây đại thụ.

Cùng lúc, Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp định lấy đầu và t.h.i t.h.ể của Hoàng đế Nam Cương ra.

Mặc Cửu Diệp thuận tay nhấc t.h.i t.h.ể và đầu hắn lên. "Nhiễm Nhiễm, nàng trốn ở đây chờ ta, gặp nguy hiểm hãy nhanh trốn vào không gian, nếu như ta gặp chuyện gì, ta sẽ nhanh chạy trốn để tới đây gặp nàng, thỉnh thoảng chỉ cần ra ngoài nhìn một chút là được rồi."

Hách Tri Nhiễm hiểu rõ, bản thân sẽ không dùng khinh công, lại đang mang thai, đi cùng hắn không những chẳng giúp được gì, ngược lại còn thêm vướng víu.

Nhưng, Mặc Cửu Diệp mạo hiểm như vậy, nàng thực sự rất lo lắng.

Nàng đột nhiên nghĩ đến áo giáp chống đạn ở kiếp trước, có thể lợi hại chặn được đạn, nói gì đến vũ khí lạnh lẽo của thời đại này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play