Nói xong Lan Nhi cùng Ngọc Nhi tiến đến cầm lấy thùng gỗ trong tay Mặc Cửu Diệp.

Hai người vừa cầm thùng lên liền ngửi thấy mùi thơm của sữa.

Ở thời này, tuy sữa là một món quý hiếm, nhưng bọn họ là đại cung nữ xuất thân trong cung nên khi nhìn thấy cũng chẳng thấy lạ lẫm gì.

“Cửu gia, Cửu phu nhân, ban nãy các ngài ra ngoài mua sữa bò ạ?”

Hách Tri Nhiễm mơ hồ trả lời: “Khi về thấy có người bán trên đường, liền mua.”

Vì để tránh các nàng cứ tiếp tục hỏi vấn đề này, Hách Tri Nhiễm thúc giục nói: "Nâng đến nhà bếp trước đi, mang cho Tứ ca và Thất ca mỗi người một bát. Hai ngươi cũng vậy, mỗi người đều uống một ít, nhớ trông coi cho kỹ."

Hai nàng không ngờ rằng Cửu phu nhân lại hào phóng như thế, một vật trân quý như sữa bò mà cũng có thể phân cho các nàng.

Trong lòng hai người lập tức cảm thấy ấm áp, chẳng trách trước khi mất, công chúa lại giao phó bọn họ cho Cửu gia và Cửu phu nhân.

Công chúa quả thật là có mắt nhìn người, Cửu phu nhân chắc chắn không phải là loại chủ nhân ác độc.

Nghĩ đến điều này, Lan Linh và Ngọc Linh không còn quá lo lắng với cuộc sống trong tương lai của họ nữa.

Hách Tri Nhiễm không biết hai người nghĩ gì, sau khi uống một bát sữa bò, nàng đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai bị huynh trưởng.

Bọn họ vẫn là cần cân bằng dinh dưỡng, thân thể họ quá yếu rồi, dường như có lẽ không bao lâu nữa sẽ chạy về Tây Bắc.

Nhiều thành viên mới gia nhập cũng vậy, khẩu s.ú.n.g của họ không sử dụng được nữa, việc di chuyển bằng xe ngựa gập ghềnh là việc không thể tránh được, nếu không đem bọn họ chăm sóc sớm nhất có thể sẽ khó khỏi bệnh. Hách Tri Nhiễm lo lắng rằng không biết họ có chịu được những va chạm này. Hách Tri Nhiễm không biết hai người nghĩ gì, sau khi uống một bát sữa bò, nàng tự mình chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai vị đại bá ca.

Vẫn là thức ăn cân đối dinh dưỡng như trước, thân thể của họ quá yếu, đoán chừng có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ chạy về Tây Bắc.

Có nhiều thành viên mới gia nhập như vậy, đại G của họ cũng không thể sử dụng được nữa, việc di chuyển bằng xe ngựa gập ghềnh là việc không thể tránh được, nếu không mau chóng dưỡng thân thể của bọn họ tốt lên, Hách Tri Nhiễm lo rằng bọn họ sẽ không thể chịu đựng được sự xóc nảy trên đường đi.

Sau khi làm xong bữa sáng, Hách Trí Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ngồi nói chuyện phiếm cùng hai vị huynh trưởng ở trong phòng, chủ đề cơ bản đều liên quan đến chuyện Mặc gia tìm được mấy huynh đệ và cuộc sống của bọn họ ở Tây Bắc.

Cùng lúc đó.

Trong hoàng cung Nam Cương, Thái Tử đứng ở giữa đại điện với vẻ mặt đầy sự bất lực và phẫn nộ.

"Phụ hoàng, không biết là kẻ nào lại có bản lĩnh như thế, vậy mà lại trộm hết mọi thứ trong phủ Thái Tử của nhi thần."

Chuyện này Thái Tử đã báo với hoàng đế Nam Cương vào đêm qua lúc phái người vào cung tiếp viện, nhưng các đại thần có mặt tại đây lại không hề biết.

Vừa mới nghe Thái tử nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin với điều này.

Đặc biệt là vị Thái Tử điện hạ tốt mã giẻ cùi này ngày thường cũng làm không ít chuyện không đàng hoàng, nên có rất ít người tin lời hắn ta nói.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng cau mày trên mặt hoàng đế thì trông không giống giả.

Ngay lúc văn võ bá quan trong triều đang bối rối thì có người đến báo tin từ biên giới truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play