Trong nhà tìm ra nhiều nam nhi còn sống như vậy, tin tức này dù muốn cũng không có cách nào che giấu, trừ cái đó ra thì cũng không phải lo lắng sự việc bị bại lộ, không cần lo lắng hai người này sẽ tiết lộ bí mật.
Lan Nhi và Ngọc Nhi đều có sức khỏe tốt và tỉnh dậy nhanh hơn anh em Mặc gia.
Nhìn thấy hai người lần lượt tỉnh lại, Hách Tri Nhiễm chủ động đi tới trước mặt các nàng.
Lan Nhi phản ứng nhanh nhất, khi nhận ra hoàn cảnh không đúng, nàng ấy lập tức đứng dậy, không để ý Hách Tri Nhiễm đang đứng trước mặt, bắt đầu liếc nhìn toàn bộ căn phòng.
"Công chúa, công chúa đâu?”
Ngọc Nhi cũng đứng dậy theo, nghi hoặc hỏi: "Đây là nơi nào?"
Hách Tri Nhiễm biết lúc này trong lòng các nàng không dễ chịu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Các ngươi đã rời phủ Thái tử rồi."
Lan Nhi nghe thấy lời này liền quay người chạy ra ngoài.
"Ta muốn quay về. Công chúa đang nằm đó lẻ loi một mình."
Hách Tri Nhiễm tiến lên chặn cửa lại: "Tứ công chúa đã đi rồi, các ngươi cảm thấy khi trở về Thái tử sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?"
Lan Nhi bướng bỉnh nói: "Chúng ta không cần ai bỏ qua, chúng ta chỉ muốn ở cùng công chúa."
Hách Tri Nhiễm lúc này không biết nên hình dung hai người này là trung thành hay ngu dốt nữa.
Nàng bất đắc dĩ thuyết phục: "Tứ công chúa rõ ràng là bị Thái tử Nam Cương hại chết, chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho nàng ấy sao?" "Báo thù?" Lan Nhi tự giễu cười khổ một tiếng: "Hai nữ tử yếu đuối chúng ta làm sao có thể báo thù cho công chúa?"
"Các ngươi có thể chuyển lời tới Thuận Vũ Đế là nữ nhi của ông ta đã chết, ông ta sẽ không thờ ơ đúng không?" Hách Tri Nhiễm dự định dùng hết sức thuyết phục hai người này từ bỏ ý định tự sát.
Nếu thật sự không làm được thì nàng cũng sẽ không ép buộc, dù sao nàng cũng đã làm hết những việc nên làm rồi.
Ai ngờ, lời nói của nàng vừa thốt ra, không những không khiến Lan Nhi thay đổi ý định, mà lại khiến biểu tình thất vọng trên mặt nàng ấy trở nên nặng nề hơn.
"Sau khi công chúa bị Thái tử Nam Cương giam giữ ở nơi đó, chúng ta đã nhiều lần cố gắng đưa tin về kinh thành nhưng lại như đá chìm đáy biển."
Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Chẳng lẽ thư của các ngươi không gửi đi thành công?”
Lan Nhi lắc đầu: "Hơn mười bức thư, ta không tin không có cái nào là không đến được tay hoàng đế."
Hách Tri Nhiễm càng thêm khó hiểu: "Con gái mình sống c.h.ế.t như nào mà Thuận Vũ Đế cũng không quan tâm sao?"
Lúc này, Lan Nhi cũng không cần phải giấu diếm nữa.
"Từ nhỏ chúng ta đã cùng công chúa lớn lên trong cung điện, đã nhìn thấu sự m.á.u lạnh và tàn nhẫn của hoàng gia.
Có ai là quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người con gái đi lấy chồng để củng cố đất nước?”
"Vậy hoàng hậu cũng không quan tâm sao?" Hách Tri Nhiễm càng ngày càng khó hiểu.
Lan Nhi chế nhạo: "Tâm tư của hoàng hậu đều đặt trên Hằng Vương. Cách đây không lâu lại nghe được tin Hằng Vương mất tích, làm gì có tâm tư quan tâm việc công chúa có phải chịu khổ hay không." Hách Tri Nhiễm...
Được rồi!
Chính vì sống trong vòng hòa thuận của Mặc gia quá lâu nên nàng đã quên mất nguyên tắc hoàng gia không có đạo lý tình thân.
"Cho dù Thuận Vũ Đế không tình nguyện đòi công bằng cho Tứ công chúa, thì chẳng lẽ vị hoàng đế đời tiếp theo cũng để yên như vậy?"
Hoàng đế đời tiếp theo?
Lan Nhi thực sự không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại Hách Tri Nhiễm nói như vậy thì nàng mới không thể không suy nghĩ sâu xa.
Đại Thuận chỉ có hai hoàng tử có khả năng kế thừa ngai vàng nhất là Hằng Vương và Kì Vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT