Mặc Cửu Diệp nhớ lại mục đích thực sự của việc tìm kiếm Tứ công chúa sau khi được nàng nhắc nhở.
"Công chúa, ta đặc biệt đến phủ Thái tử để xin ngươi một vật."
Tứ công chúa hơi nhướng mi mắt đã ngày càng nặng nề: "Bây giờ ta đã thành cái dạng này, còn có đồ vật gì để ngươi xin?"
Mặc Cửu Diệp do dự một lúc rồi nói: "Ta muốn Đản Bì bên trong của hồi môn của công chúa."
"Ngươi muốn làm gì với thứ đồ vô dụng đó?"
Nghe Tứ công chúa hỏi như vậy, Mặc Cửu Diệp có thể kết luận là nàng ấy không biết chuyện hoàng hậu đầu độc nữ quyến của Mặc gia.
"Có người cần Đản Bì để chữa bệnh. Ta biết trong của hồi môn của công chúa có chứa nó nên mới tới đây xin thuốc."
Tứ công chúa cũng không suy nghĩ nhiều khi nghe được lời này, Đản Bì vốn là một vật rất hiếm thấy, hơn nữa, chính Mặc Cửu Diệp là người hộ tống nàng đến Nam Cương để hoà thân, hắn biết nàng ấy có thứ này cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện tại, nàng ấy căn bản không thể giúp được Mặc Cửu Diệp.
"Quản thực Đản Bì vẫn còn đó, nhưng đáng tiếc của hồi môn của ta hiện tại không nằm trong tay ta."
Mặc Cửu Diệp cau mày, ngay cả gia đình bình thường cũng hiếm khi đụng đến của hồi môn của nữ nhân, huống chi đường đường là phủ Thái tử Nam Cương, sao có thể cần dùng của hồi môn của Thái tử phi?
Thấy chủ tử lại thở dốc, Lan Nhi giúp giải thích: "Chắc Cửu gia không biết, Của hồi môn công chúa của ta hiện tại đang nằm trong tay Tiếu Trắc phi."
Mặc Cửu Diệp nhíu mày hỏi: "Tiếu Trắc phi ở đâu?"
Nhắc đến Tiếu Trắc phi, Lan Nhi rõ ràng rất căm hận. "Tiếu Trắc phi rất được sủng ái, là người ở gần Thái tử điện hạ nhất."
Bọn họ phán đoán phủ Thái tử thông qua âm thanh ca múa, cũng cẩn thận quan sát qua hoàn cảnh xung quanh.
Phía sau phủ Thái tử, cách đó không xa có một nơi trông vô cùng lộng lẫy, chắc hẳn đây là nơi ở của Tiếu Trắc phi.
Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn này, Mặc Cửu Diệp không còn cảm thấy xúc động như trước nữa.
Hắn trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Tứ công chúa, người nuôi cổ đã mang thất ca của ta tới đây trông như thế nào?"
Tứ công chúa nhớ lại một lúc rồi nói: "Hắn ta đội một chiếc mũ vây, ta không nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ biết hắn là nam nhân, dáng người thon gầy."
Mặc Cửu Diệp biết Tứ công chúa không có ý định giấu diếm, nếu nàng ấy nói không nhìn thấy mặt thì khẳng định là không nhìn thấy.
Hách Tri Nhiễm nhìn người phụ nữ tội nghiệp trên giường, nếu có cách thì chắc chắn nàng sẽ cứu nàng ấy, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một nữ nhân mới hai mươi tuổi, chưa từng làm chuyện gì có hại cho Mặc gia.
Đáng tiếc thân thể của nàng ấy đã đến mức kiệt quệ, hy vọng kiếp sau nàng ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, làm một người phụ nữ bình thường, hạnh phúc.
Lúc này, Tứ công chúa đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thể di chuyển lên xuống, mà Hách Tri Nhiễm có thể nhìn ra nàng ấy còn có lời muốn nói.
Vì vậy, nàng nhanh chóng bước tới và dùng kim bạc châm vào vài huyệt đạo của nàng ấy.
"Tứ công chúa, ngươi nhiều nhất còn có một khắc đồng hồ, có chuyện gì muốn nói thì nhanh nói đi."
Mấy châm này thực sự có tác dụng rất lớn, hơi thở của Tứ công chúa trở nên vững vàng hơn.
Lan Nhi cùng một nha hoàn khác vội vàng quỳ ở trước giường, vừa khóc vừa nắm tay nàng ấy: "Công chúa điện hạ, người an tâm đi đi. Ta và Ngọc Nhi sẽ đi cùng người, sẽ không để người cô đơn trên đường."
Tứ công chúa nắm c.h.ặ.t t.a.y hai nha hoàn.
"Không, ta không cho phép các ngươi làm như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT