Chỉ thấy nó rống về phía mấy con cóc bảy màu kia vài tiếng, mấy con có bảy màu kia lập tức leo lên vách giếng, sau khi nhảy ra khỏi miệng giếng liền ngoan ngoãn chui vào lồng sắt.

Cơm Nắm tính toán tránh khỏi sự ôm ấp của chủ nhân, đi xem chiến lợi phẩm của bản thân.

Lại bị Hách Tri Nhiễm vô tình đưa vào không gian, mấy con cóc bảy màu này không giống với những thứ khác, trên người chúng có chứa kịch độc, chẳng may Cơm Nắm không cẩn thận dụng phải, có thể nói mất nhiều hơn được.

Vì để an toàn, Hách Tri Nhiễm lại mua thêm một chiếc hộp khác để chứa cái thùng sắt kia, sau đó lại khóa lại, sau đó mới an tâm đưa vào không gian cùng Cơm Nắm.

Hách Tri Nhiễm biết Cơm Nắm bị mạnh mẽ đưa vào không gian sẽ không vui, đang chuẩn bị để ý thức tiến vào không gian an ủi nó một phen, ai ngờ lúc này trong giếng lại truyền ra động tĩnh.

"Sư huynh, mấy con cóc bảy màu của chúng ta không thấy đâu nữa, còn có cơ quan cũng bị người ta phá hư.”

Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp chỉ nghe thấy dưới giếng có người nói chuyện lại không biết thân thủ của đối phương, vì để đảm bảo an toàn, hai người vội vàng lui tới sau một gốc cây đại thụ ở gần đó.

"Đoán chừng là tiếng kêu của Cơm Nắm đã dẫn người đi ra." Hách Tri Nhiễm phỏng đoán nói.

"Ừm, như vậy cũng không sai, ít nhất có thể cho chúng ta biết, dưới giếng này quả thực có người."

Trong lúc nói chuyện, Mặc Cửu Diệp đã cảm giác được dưới giếng có người đi lên.

Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: "Có người tới đây."

Hách Tri Nhiễm không trả lời, mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía miệng giếng. Không bao lâu sau, ở chỗ miệng giếng liền xuất hiện thân ảnh hai nam tử trung niên một cao một thấp.

Hai người trước tiên xem xét cơ quan khống chế vừa bị Mặc Cửu Diệp phá hư.

Người có vóc dáng cao nói: "Không tốt, cóc bảy màu của ta cũng không thấy đâu."

Người có vóc dáng lùn mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh giá chung quanh, đồng thời một tay hắn ta với vào trong n.g.ự.c lấy ra một cái bình sứ nhỏ.

Hắn ta mở nắp bình sứ kia ra, thả cổ trùng ở bên trong ra.

"Bảo bối, đi tìm mùi vị của người lạ."

Lời nói của hắn ta vừa dứt, cổ trùng nhỏ như con ong mật liền lập tức bay về phía của Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm.

Hùng hoàng có thể khắc chế cổ trùng, điều này Hách Tri Nhiễm biết được từ trong sách.

Thật sự có thể dùng được hay không, nàng chưa bao giờ tự mình trải nghiệm qua, bởi vậy, nàng cũng không dám phớt lờ.

Vì để đề phòng vạn nhất, nàng đã lấy s.ú.n.g phun lửa từ trong không gian ra nhét vào tay của Mặc Cửu Diệp, thời điểm mấu chốt bọn họ sẵn sàng bại lộ hành tung cũng phải thiêu c.h.ế.t con cổ trùng này.

Chỉ thấy con cổ trùng kia lập tức bay về phía của bọn họ, mắt thấy sắp sửa tiếp cận tới cây đại thụ mà bọn họ đang ẩn nấp, nó bỗng nhiên dừng lại.

Ngay lập tức nó liền bay tán loạn như ruồi bọ mất đầu.

Nhìn thấy phản ứng của cổ trùng, Hách Tri Nhiễm khẳng định hùng hoàng có thể dùng được, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nói nàng cùng Mặc Cửu Diệp sẽ không e ngại hai người kia, nhưng tốt nhất vẫn không nên bại lộ hành tung dưới tình huống chưa điều tra được thứ gì.

Mắt thấy cổ trùng bay xa, tên lùn liền ngây ra.

"Sư huynh, vì sao hôm nay cổ trùng của ta lại khác thường như vậy?" Tên cao cũng không biết bị làm sao, bọn họ dưỡng cổ đã nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua tình huống như vậy.

"Cổ trùng của ngươi là sau khi đến gần cây cổ thụ trước mặt mới bắt đầu trở nên không thích hợp, nơi đó nhất định có điểm đáng ngờ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play